Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 109 : Bước ngoặt (thượng)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Trương Tri ngồi trong phòng làm việc xem báo cáo xếp hạng nghệ nhân hàng năm. Kiều Dĩ Hàng đương nhiên chiếm vị trí cao nhất.



Dù không phải thành tựu bản thân nhưng thấy được thành công của người kia, hắn không nhịn nổi, nở nụ cười mang điểm vui sướng.



Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký khẩn trương bước vào.



Trương Tri thu hồi nụ cười, cau mày hỏi: “Có chuyện gì?“



Thư ký: “Vừa rồi ta mới thấy tin trên mạng. Đương nhiên không phải ta trộm vào trong giờ, chỉ là đang… tìm tư liệu, đột nhiên thấy nên mới…“



“Trọng tâm?“ Trương Tri không nhịn nổi cắt lời.



“Kiều Dĩ Hàng gặp tai nạn xe.“ Thư ký nói ra thông tin quan trọng.



Xoẹt!



Cái ghế bị Trương Tri đẩy mạnh. Hắn vội vơ lấy di động cùng chìa khóa trên bàn, chạy ra cửa nhưng mới được hai bước đã quay đầu lại.



Thư kỳ không đợi hắn hỏi, thức thời nói: “Bệnh viện Đệ Nhất.“



***



Bệnh viện Đệ Nhất đông nghẹt người.



Đây là lần đầu Trương Tri tới đây, thấy toàn đầu người di chuyển, ngay cả cửa bệnh viện cũng không chạm được nên đành gọi cho Cao Cần.



Cao Cần: “Bát quái tiểu tử cũng mới nhập viện nên trước cửa rất nhiều người. Ngươi tìm cửa sau mà vào. Vị trí ở…“



Phải nhập viện?



Nghĩa là thương thế Kiều Dĩ Hàng nghiêm trọng đến mức buộc phải nhập viện?



Trương Tri nghe hắn chỉ dẫn, chạy vội như điên.



Để tiết kiệm thời gian, hắn leo thang bộ hết hai mươi tầng lầu.



Cao Cần đứng ở hành lang chờ hắn.



“Thế nào?“ Trương Tri không để ý tới mồ hôi đầy đầu, khẩn trương nhìn hắn.



Cao Cần thở dài: “Không việc gì. Trán bị va đập chút thôi.“







Không làm sao thì thở dài làm gì?!



Trương Tri cố nén ước muốn đánh người, đang chuẩn bị chạy vào phòng bệnh, lại nghe Cao Cần nói: “Cha mẹ hắn ở Canada cũng gặp tai nạn xe. Hắn lo lắng cho cha mẹ, tinh thần hoảng hốt nên đâm phải cột điện.“



Trương Tri dừng lại: “Vậy cha mẹ hắn…“



“Còn chưa biết tin tức.“ Cao Cần nói, “Chút nữa ta đi lo thủ tục xuất cảnh cho hắn cùng vé máy bay.”



Trương Tri không chút nghĩ ngợi: ”Đặt giùm ta một vé luôn.”


Kiều Dĩ Hàng chán nản hỏi: “Ngươi chưa tan sở sao?”



“Tan rồi mà.” Bác sĩ nói xong, thản nhiên quay người, nói với các y tá khác, “Hết kịch rồi, đi thôi.”



Trương Tri, Kiều Dĩ Hàng: “…”



Trong phòng trầm mặc.



Kiều Dĩ Hàng không nhịn được dùng lý do vừa nghĩ ra: “Thực ra vừa rồi tôi đang luyện kỹ thuật diễn.”



“À!” Trương Tri tỉnh lại, cúi đầu sắp xếp đồ đạc.



Không khí vẫn ngượng ngập như trước.



Kiều Dĩ Hàng ngẫm nghĩ một chút nói: “Cậu đáp ứng tôi giúp tôi phân tích nhân vật còn gì?”



“Ừ.”



“Gần đây cậu bận thế thì thôi vậy.” Kiều Dĩ Hàng nhớ tới La Thiếu Thần từ chức, Trương Tri mới nhận việc, nhất định có nhiều chuyện phải lo nghĩ, hắn không có thời gian.



Trương Tri lôi chăn gối ra vứt lên tràng kỷ: “Tôi sẵn sàng hy sinh thân mình vì nghĩa.”



“Cậu đến đây…”



“Trông anh ngủ.”



Kiều Dĩ Hàng trừng mắt.



Trương Tri nhướn mày: “Anh thích ngủ cùng giường cũng được.”



Kiều Dĩ Hàng: “Công ty không bận sao?”



“Bận, nhưng không sao.” Trương Tri lẩm bẩm, “Không giống anh.”



“Cái gì?” Kiều Dĩ Hàng vảnh tai lên.



Trương Tri buông tay: “Anh vừa nói cần phân tích nhân vật. Kịch bản đâu?”



“…Không đem.” Kiều Dĩ Hàng lúng túng, “Hôm nay cứ nghỉ đã.”



“Tốt.” Trương Tri lôi ra hai cái máy tính xách tay giống nhau ra, màu đỏ đưa Kiều Dĩ Hàng, màu xanh giữ lại cho bản thân.



“Mới hả?” Kiều Dĩ Hàng trừng mắt.



Trương Tri: “Anh thấy cái thứ đồ cổ trong nhà còn có thể dùng chơi game sao?”



“Khụ, tôi chỉ xem tin tức thôi.” Kiều Dĩ Hàng dừng một chút, nghi hoặc rút thẻ tín dụng cùng thẻ tiền lương của Trương Tri từ dưới gối ra, “Cậu lấy tiền đâu ra?”



Trương Tri cười tủm tỉm: “Ai nói mỗi người chỉ có thể có một thẻ đâu?”



Kiều Dĩ Hàng: “…”



Hắn thập phần khẳng định, trăm phần xác định, vạn phần ép mình xác nhận bản thân không cảm động chút nào khi Trương Tri thoải mái giao hết tài sản cho hắn!