Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 11 : Thăng cấp lộ (trung)
Ngày đăng: 16:32 19/04/20
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ngươi sao vẫn ở đây?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: …
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: sẽ không phải vì trốn ta nên giờ này ngươi mới lên chứ?
Việc này chỉ có đứa ngốc mới thừa nhận.
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng kiếm một lý do.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không phải. Ta vừa mới tan ca đêm.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: Ca đêm? Khiêng xi măng ở công trường?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: -_-||| không phải.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: Bảo vệ?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (+﹏+) cũng không phải.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: Ân. Ta đánh giá ngươi rất cao.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: Tuy ta thấy ngươi thực muốn biết ta làm cái gì nhưng mụ mụ ta nói: loại chuyện này không thể nói trên internet. Không an toàn.
…
Nữ hài tử ở thời điểm mấu chốt luôn đem mụ mụ ra hẳn là không sai đi.
Kiều Dĩ Hàng sờ sờ cằm.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực:…
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: Vậy mụ mụ ngươi có nói nói chuyện với nam nhân sẽ mang thai không?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: Mụ mụ ta không lạc hậu đến mức đó.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: hơn nữa chúng ta không phải là chat sao? Đâu có nói chuyện?
Trương Tri tức giận chút nữa thì thổ huyết.
Người kia hẳn là khoảng mười hai mười ba đi. Làm cái gì cũng đều thật ngốc? Người bình thường nếu có chỉ số thông minh như vậy hẳn là được liệt vào văn vật cần bảo hộ cấp quốc gia rồi.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: Bớt nói nhảm đi. Ta đem ngươi đi luyện cấp.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: nga. Đến Mộc Nhĩ Sơn hả?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: làm phụ bản.
Kiều Dĩ Hàng tâm khẽ động.
Nếu hắn nhớ không lầm, trên cấp bốn mươi đi phụ bản tốt nhất là Mộc Nhân Hạng ở Thiếu Lâm Tự. Thế nhưng nơi đó hạn chế đẳng cấp.
Hắn nghĩ một chút nhưng không có nhắc nhở. Làm người mới, hắn chỉ cần ngoan ngoãn làm theo, chuyện thông minh không đến lượt hắn.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: hảo.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi chờ, ta đi login tài khoản khác.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) vì sao?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: Mộc Nhân Hạng ta không vào được! Hay là ngươi muốn ta đợi ngươi tan học?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ngươi bồi đọc a.
Hắn hiện giờ đã xuống đến mức bồi đọc rồi sao?
Trương Tri phát giác hành động của mình rất kỳ quặc. Trong game, hắn cũng được coi như cao thủ oai phong một cõi. Tiểu đệ tiểu muội theo sau hắn vô số. Ai cũng không chờ hắn động thủ mà thí điên thí dại xông lên? Vậy mà Tiểu Thuyền này vừa vô tri lại vô năng, bình thường có thể làm người khác tức chết, hết lần này đến lần khác hắn lại ngu ngốc chờ đưa đi luyện cấp!
Trương Tri một bên oán thầm, một bên mau chóng mở laptop, login Thiên Tịch Hữu Mộng.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta sẽ không yêu trên mạng.
[đội ngũ] Thiên Tịch Hữu Mộng: O__O” …
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: bất quá, cảm ơn ngươi đã dẫn ta đi thăng cấp!
Nhìn Tiểu Thuyền biến mất, Trương Tri mất một lúc mới hoàn hồn.
Ý của nàng sẽ không phải là….
Nhìn lại đống tin nhắn, Trương Tri bỗng nhiên muốn đập bàn.
Hắn thề với trời, nếu sau đó còn để ý tới nàng, thì…thì… thì phạt hắn về nước về nước chịu hành hạ của mấy người thân thích loạn thất bát tao đi!
Hai câu nói cuối cùng là ý nghĩ thực của Kiều Dĩ Hàng.
Từng gặp phải hacker, bị vạch trần thân phận, lần này cũng sẽ không tái diễn trò. Hắn làm gay không phải không có ý nghĩa.
Không, nói không chừng không phải không lo gay.
Bằng trực giác của nam nhân, Chiến Hồn Vô Cực đối Tiểu Thuyền không có chút tình cảm đặc biệt nào cả. Chí ít là hiện tại còn không có. Tối đa là có chút cảm giác mới mẻ, có lẽ là cảm giác mông lung, loại này nên bóp chết ngay. Lời nói hôm nay của hắn như một liều vắc xin đem bệnh bóp chết.
Những … ý nghĩ này trong đầu hắn chỉ nhẹ nhàng trôi qua rồi bay mất.
Trước mắt quan trọng nhất là ngủ.
Lúc Tiểu Chu tới đón Kiều Dĩ Hàng lại càng hoảng sợ. Bởi vì quầng thâm ở mắt hắn so với ngày hôm qua còn to gấp đôi.
“Ngươi…” Tiểu Chu ngập ngừng, “Có đúng hay không là áp lực quá lớn?”
Kiều Dĩ Hàng nhìn qua gương liền mang kính râm. May chỉ là ghi âm, chỉ cần giọng ổn là được.
“Ngươi có muốn nghỉ ngơi chút hay không?” Mây đen từ việc Cam Cố Bằng tự sát còn không có tan. Tiểu Chu hiện tại rất nhạy cảm với hai từ tự sát, rất sợ Y Mã cũng xảy ra chuyện từ biệt nhân sinh.
Kiều Dĩ Hàng không nghĩ sâu xa như vậy. Hắn chậm rãi đội mũ, chỉnh lại mái tóc rối bời, thuận miệng hỏi: “Thư giãn thế nào?”
Tiểu Chu suy nghĩ một lát: “Chèo thuyền đi.”
“Ngươi xác định đấy là thư giãn mà không phải xử phạt sao?” Kiều Dĩ Hàng nhíu mày.
Tiểu Chu vỗ tay nói: “Đúng, không thể đi chèo thuyền.”
“Không thể?”
“Nhảy sông quá tiện.”
“…”
Lần này tiến hành thu âm, Kiều Dĩ Hàng tự tin mười phần quyết tâm lấy lại lòng tin của giám chế.
Vậy nên vừa mở miệng, hắn liền tự do phát huy khả năng.
Âm vực của hắn rất rộng. Đương sơ Y Mã ký hợp đồng với hắn chủ yếu vì giọng hắn tốt. Đương nhiên, ngoại hình xuất sắc cũng kiếm đủ điểm cho hắn. Thậm chí dù tính tình hắn khi đó không tốt, danh tiếng không nổi cũng không lay chuyển ý định của Y Mã huấn luyện hắn thành vương bài.
Hát đến hai câu hát hỏng ngay hôm qua, tinh thần hắn càng thêm hăng hái, nỗ lực đem thanh âm đẩy lên càng cao. Hát xong hoàn toàn quên mất việc dừng mà hát liền đến hết bài. Khi hát xong, hắn vui sướng.
Giám chế đeo tai nghe, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Thoải mái sao?”
Kiều Dĩ Hàng rùng mình. Lấy kinh nghiệm của hắn với giám chế này, hắn lộ loại vẻ mặt này hẳn là không phải chuyện tốt.
“Có cảm giác như hát ka-ra-ô-kê hả?”
“…” Dự cảm thành sự thật.
“Key rống quá cao.” Dáng tươi cười của giám chế chậm rãi nhạt dần, “Thế nhưng âm quả thực cao hơn.”
“…” Kiều Dĩ Hàng xấu hổ ho một tiếng nói, “Chỉ là mới khởi động thôi, lần này là chính thức.”