Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 115 : Giãi bày tâm sự (thượng)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Dù thanh âm Trương Tri rất trấn định nhưng thân thể vẫn cứng ngắc, tóc gáy dựng đứng, từng giây từng khắc đều để tâm nhất cử nhất động của người bên cạnh.



Kiều Dĩ Hàng trở mình, cái mông trơn bóng thiếu chút nữa lộ ra. Hắn nhanh tay kéo chăn che lại.



Trương Tri cảm thấy bắp đùi mát lạnh, chăn bị kéo mất phân nửa. “Đừng nhúc nhích.“ Hắn vươn tay, chỉnh lại chăn.



Gió lạnh từ phía trên thổi vào, Kiều Dĩ Hàng run lên.



“Lạnh à?“ Trương Tri vô thức muốn nắm lấy tay hắn nhưng lại đụng tới một cảm giác trơn mượt.



“Không lạnh.“ Kiều Dĩ Hàng vội vàng đẩy tay hắn ra, thầm cảm tạ lúc này còn tối, chẳng ai nhìn thấy gì. Đây là lần đầu hắn biết xương hông lại mẫn cảm đến vậy, vừa chạm vào đã…



Hắn nhẹ nhàng đè tay lên thứ hơi có điểm ngẩng đầu, liều mạng nghĩ sang việc khác: “Sao cậu lại ngủ trên giường tôi?“



Trương Tri thản nhiên đáp: “Chuyện này anh đã hỏi qua.“



“Thật sao?“ Trống ngực Kiều Dĩ Hàng dồn dập nhưng hắn không muốn câu chuyện chấm dứt tại đây. Không gian yên tĩnh dễ làm người ta nghĩ linh tinh, nhất là trong tình cảnh hai người thân không mảnh vải nằm cạnh nhau như thế này.



May mà Trương Tri chủ động khơi mào: “Vai diễn của anh có vấn đề?“



“Ừm.“ Kiều Dĩ Hàng rẫu rĩ đáp.



“Kể thử nghe coi.“ Trương Tri liếc nhìn Kiều Dĩ Hàng. Kỳ thực trong bóng tối cái gì cũng không thấy, chỉ có thể lờ mờ nhìn được dáng mũi cao cao nhưng hắn có thể dùng trí nhớ tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của Kiều Dĩ Hàng.



“Nhân vật tôi diễn gọi là Dương Cự Sâm, là một cảnh sát. Một ngày nọ, đội trưởng nói cho hắn biết, kỳ thực cha đẻ hắn là Kim gia, lão đại Đằng Long bang mà cảnh cục đang điều tra. Còn hy vọng hắn có thể sử dụng thân phận này đi nằm vùng.“ Kiều Dĩ Hàng chậm rãi tự thuật lại phần diễn của mình, tâm tình dần bình ổn, “Cảnh thứ nhất là…“



Trương Tri lặng im nghe, thi thoảng nhẹ đáp một tiếng cho thấy bản thân nghe rất chăm chú, chưa ngủ.








Như thế này làm sao hắn ngủ được?



Kiều Dĩ Hàng trừng mắt về phía đối phương, không hiểu là giận Trương Tri hay giận bàn tay anh dũng của bản thân.



Có lẽ tại ánh mắt hắn quá bỏng cháy mà Trương Tri buông tay.



Kiều Dĩ Hàng vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện, bàn tay kia đổi lên ôm lấy eo hắn, hơn nữa cả người cũng dán lên.



“Cậu…“



Hắn mới nói được một chữ đã bị Trương Tri ngắt lời: “Ngủ đi.“







Hắn rất muốn ngủ nhưng khoảng cách này, góc độ này, tư thế này, làm sao mà hắn ngủ được?



Bàn tay trên lưng nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống, nhịp nhàng vỗ lưng hắn. Kiều Dĩ Hàng bĩu môi xem thường. Loại thôi miên này hữu dụng mới là lạ!







Ba phút sau.



Hai người trên giường mặt đối mặt tiến nhập mộng đẹp.