Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 117 : Giãi bày tâm sự (hạ)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Kiều Dĩ Hàng hóa thân thành Dương Cự Sâm, thể nghiệm tâm tình của hắn, cuối cùng cũng hiểu được ý Liên Giác Tu.



Dương Cự Sâm không phải một người không giỏi biểu đạt cảm xúc, tính hướng nội của hắn cũng không biểu hiện ở khuôn mặt vô cảm. Lúc trước trong đối thoại với thủ trưởng, để thể hiện được tâm tình mâu thuẫn của Dương Cự Sâm, hắn diễn thành quá lạnh lùng cứng nhắc, lệch hoàn toàn  với nguyên tác.



Hiểu ra điểm mấu chốt khiến hắn tựa như đả thông được hai mạch Nhâm, Đốc*, làm cho tiến trình quay chụp tiếp đó thuận lợi như hoa trôi nước chảy.



*ý chỉ thông suốt sự vệc. Hai mạch Nhâm Đốc là hai mạch quan trọng trên cơ thể người, biểu tượng cho hai thành tố âm dương. Theo sách cổ viết, ai thông được 2 mạch trên thì mạch toàn thân đều thông, khí huyết tuần hoàn, sức khỏe dồi dào, thậm chí có thể trường thọ.



Ngay cả thủ trưởng lăn lộn vài chục năm trong nghề cũng không giấu nổi kinh ngạc. Trong thời gian ngắn nghĩ ra được hai phương pháp diễn hắn cũng làm được nhưng đó là nhờ nhiều năm kinh nghiệm tích lũy. Ít nhất chẳng thể như Kiều Dĩ Hàng, hôm qua còn như thường dân đâm loạn trước cửa, hôm nay đã nắm được tinh túy, tiến bộ như bay.



Liên Giác Tu vui sướng vô cùng, hưng phấn quay luôn cả cảnh hôm sau. Đến lúc xong việc cũng đã mười rưỡi tối. Vì đa số trường cảnh đều là ban ngày nên không cần thức đêm quay.



Kiều Dĩ Hàng từ trường quay đi ra, liếc mắt liền nhìn đến Trương Tri cầm túi to đứng trước cửa.



Tiểu Chu thức thời chào qua rồi đi.



Kiều Dĩ Hàng đến trước mặt hắn, cau mày: “Đợi lâu rồi?“



“Ừm.“ Trương Tri giơ tay biểu thị, “Năm tiếng.“



“Năm tiếng?“ Kiều Dĩ Hàng trợn mắt. Vậy là trước cả giờ cơm chiều? “Sao không đi vào?“



“Dù sao cũng không có việc.“ Trương Tri ra vẻ không sao cả, “Lúc đầu tôi ngồi đợi trên xe,  laptop hết pin mới xuống xe.“ Hắn giơ tay lên, “Anh có đói không? Tôi mua ít hoa quả ăn khuya, đảm bảo không dễ béo.“



Kiều Dĩ Hàng nhìn viền đen dưới hai mắt hắn, trong lòng có điểm buồn bực, thuận tay cầm lấy túi: “Xe đâu?“



Trương Tri định cướp túi về nhưng thấy Kiều Dĩ Hàng giấu ra sau đành bất đắc dĩ nói: “Ở phố đối diện. Bên này hết chỗ đỗ xe rồi.“



“Đi thôi.“ Kiều Dĩ Hàng xoay người định đi lại bị Trương Tri ngăn cản, “Không cần, một mình tôi đi lấy xe là được.“



Kiều Dĩ Hàng thuận miệng: “Cùng nhau đi cho có bầu bạn.“



“Bầu bạn?“ Trương Tri đầu tiên ngẩn người, ý cười không giấu nổi hiện ra trên môi.



Kiều Dĩ Hàng mím môi: “Đừng nghĩ linh tinh.“



“Ừm. Tôi biết.“ Tâm tình Trương Tri vẫn tiếp tục bay lên.



Kiều Dĩ Hàng theo sau hắn, đột nhiên phát hiện ý muốn phản bác đột nhiên yếu ớt vô cùng, thậm chí có thể nói là nhỏ bé. Đồng thời, trong lòng lại vang lên một giọng nói nho nhỏ: Có lẽ có được một người bạn đồng hành lúc nào cũng quan tâm săn sóc ngươi là chuyện thực tuyệt vời.



Lúc qua đường, Trương Tri rất tự nhiên nắm lấy tay hắn.



Kiều Dĩ Hàng vô thức né tránh.



Trương Tri ngẩn người rồi quan sát  xe cộ bốn phía, lặng lẽ đút tay vào túi, bước chậm lại sau Kiều Dĩ Hàng, đảm bảo hắn luôn trong tầm nhìn.



Lên xe, bụng Trương Tri kêu vài tiếng.



Kiều Dĩ Hàng đang cài dây an toàn chợt khựng lại: “Chưa ăn cơm?“



Trương Tri: “Tôi nghĩ anh xong việc cùng giờ với hôm qua.“
“Để tôi ăn.” Trương Tri nói.



Kiều Dĩ Hàng sửng sốt: “Cậu ăn sao lại để ở cạnh giường tôi?”



Trương Tri thong thả nói: “Vì giường tôi ướt mất rồi.”



“Ướt rồi?”  Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn khó hiểu.



“Không tin anh tới xem đi.” Trương Tri trở lại phòng mở đèn lên.



Kiều Dĩ Hàng sờ sờ, thấy giường Trương Tri ướt một mảng lớn: “Cậu tưới bao nhiều nước lên?”



Trương Tri vòng vo đáp: “Lúc uống nước không cẩn thận bị đổ.”



Kiều Dĩ Hàng cũng đổi cách hỏi: “Không cẩn thận mấy cốc?”



“… Ba cốc.”



Kiều Dĩ Hàng uyển chuyển đề nghị: “Sô pha phòng khách cũng rất êm.”



Trương Tri càng thêm uyển chuyển ứng đối: “Hôm nay vẫn còn có thể không cẩn thận tiếp.”



“Tôi không ngại cậu ngủ sàn nhà.”



“Diện tích đổ hơi lớn chút nhưng khó khăn luôn cần nỗ lực vượt qua.”



“…”



Kiều Dĩ Hàng trừng mắt nhìn Trương Tri.



Trương Tri vuốt cằm đi vào phòng tắm: “Mệt quá, đi tắm trước đã.”



Kiều Dĩ Hàng vờ thở dài sau lưng Trương Tri.



Trương Tri giả như không nghe tới.



Chờ khi hắn đóng cửa, Kiều Dĩ Hàng tìm hòm thuốc lấy cao sờ sờ tìm chỗ đau trên cổ.



Một bàn tay khác rất nhanh đoạt lấy cao dán.



Kiều Dĩ Hàng cũng không quay lại: “Gáy.”



Trương Tri im lặng giúp hắn dán.



Kiều Dĩ Hàng lúc này mới hỏi: “Sao lại ra đây?”



“Quên cầm quần lót.” Nửa người dưới quấn khăn tăm, Trương Tri vọt qua mặt hắn.



Kiều Dĩ Hàng phát hiện, mông Trương Tri rất vểnh.