Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 119 : Tấn công vs phòng thủ (trung)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Trương Tri một đêm không ngủ, vô cùng kiên định nhắc nhở bản thân “hành động, hành động, hành động“.



Người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, nói thì dễ, làm mới khó. Đầu năm nay, đi uống rượu mừng chẳng khác gì tự xẻo thịt mình ra ăn, tiền phong bì chẳng ăn bù lại nổi. Dù vậy, ngẫm kỹ, chuyện có thể gọi là vui thực không nhiều lắm.



Trương Tri dậy thật sớm, lên mạng tìm kiếm đáp án.



Kiều Dĩ Hàng nằm cùng giường cũng không được tự nhiên vì ánh mắt Trương Tri dường như lúc nào cũng dính ở mông hắn.



Nếu lúc vào WC tốc độ khóa cửa của hắn không nhanh hẳn Trương Tri đã đĩnh đạc đứng phía sau, thưởng thức cảnh tượng “nhất trụ kình thiên(1)“ oai hùng rồi. Giờ đây, hắn tựa như hài tử thi trượt cầm bài kiểm tra về trình gia đình, đang nơm nớp lo sợ quan sát vẻ mặt phụ huynh, đoán xem chút nữa chỗ nào sẽ phải chịu đòn.



[1] Cột chống trời. Mọi người tùy ý liên tưởng.



“Cậu muốn làm gì?“ Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ mở cửa.



Trương Tri quả nhiên đang đứng ở ngoài: “Đánh răng.“



Kiều Dĩ Hàng đang định ngăn cản, cả bàn chải lẫn kem đánh răng đều lọt vào tay Trương Tri.



“…“ Kiều Dĩ Hàng nhận mệnh đi phòng bếp nướng bánh mì.



Trương Tri tay cầm cốc, tay cầm bàn chải đi theo hắn.



Kiều Dĩ Hàng nhìn miệng hắn đầy bọt, bực mình: “Nếu làm bẩn sàn nhà, cậu đừng ra khỏi nhà trước khi lau dọn sạch sẽ!“



Trương Tri hứng cốc nước dưới cằm.



Kiều Dĩ Hàng không thèm để ý, đem bánh mỳ cho vào máy nướng.



Trương Tri xúc miệng ngay tại bếp.



Kiều Dĩ Hàng nhân cơ hội quay về phòng tắm đánh răng. Chờ hắn rửa mặt đi ra, đã thấy Trương Tri ngồi ở bàn rót sữa rồi đưa bánh mì cho hắn.



“Cám ơn.“ Kiều Dĩ Hàng cắn một miếng, nhìn Trương Tri phết mứt quả mà hâm mộ.



“Cuối tuần sau là sinh nhật anh đúng không?“ Trương Tri giả vờ tình cờ hỏi thăm.



Kiều Dĩ Hàng gật đầu.



Trương Tri ngẩng lên: “Anh định tổ chức thế nào?“



“Từ lúc vào nghề đến giờ, tôi toàn tổ chức sinh nhật với fan thôi.“ Kiều Dĩ Hàng uống ngụm sữa.




Người quay phim đứng bên cạnh đã từng hợp tác nhiều với Kim gia nghe vậy hồi đáp: “Làm quen với đạo cụ.”



“Làm quen với đạo cụ?” Kiều Dĩ Hàng vẫn nghi hoặc.



Quay phim: “Ngươi đừng coi thường mấy đạo cụ thế này, tại thời điểm mấy chốt rất cần nó để tạo không khí. Liên đạo diễn yêu cầu rất cao, nếu như không biết dùng mấy đạo cụ này, tốt nhất đừng để nó phát ra tiếng.”



Kiều Dĩ Hàng cái hiểu cái không.



Kim gia điều chỉnh ghế xong quay sang sắp xếp lại gia vị trên bàn.



Kiều Dĩ Hàng do dự rồi quyết định tiến lên thỉnh giáo.



Kim gia híp mắt, cười tủm tỉm nhìn hắn tựa như một pho tượng phật Di Lặc: “Anh bạn nhỏ à, hồi nhỏ ngươi đã từng gặp qua bài toán khó giải chưa?”



Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Ta hiểu rồi.”



Gặp bài toán khó, biện pháp tốt nhất là tự giải. Nếu chỉ xem đáp án rất dễ quên.



Kim gia: “Nghe nói diễn xuất của ngươi tiến bộ thần tốc nhỉ.” Ấn tượng về Kiều Dĩ Hàng chẳng nên cơm cháo gì lúc đầu vẫn còn như mới.



Kiều Dĩ Hàng khiêm tốn: “Chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi.”



“Có đạt hay không còn phải thử nữa mới được.” Kim gia cười tủm tỉm bỏ lại chiến thư.



Kiều Dĩ Hàng nhìn chiến thư vô hình nọ, chỉ cười không nói.



Tới lúc quay thật, Liên Giác Tu đeo một đôi kính đen to đùng, ngồi sau camera. Bốn phía khí áp cực thấp.



Vì quay ở khu phố mua sắm nên dù đã giải tán, cũng vẫn có người đứng ngoài nghển cố vào xem. Bên động bên tĩnh, tương phản mãnh liệt với không khí bên trong.



Kim gia dựa ghế, lười biếng đánh giá Kiều Dĩ Hàng: “Làm cảnh sát đùa vui chứ?”



Kiều Dĩ Hàng cực không tình nguyện cười khẩy: “Làm công chức, không đói chết được.”



“Nga?” Kim gia rút ra xì-gà, đưa lên mũi, “Đáng tiếc chỗ này không thể hút.”



Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.



Vì hắn chắc chắn, những lời này không có trong kịch bản.