Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 122 : Cùng cố gắng (trung)
Ngày đăng: 16:33 19/04/20
Lão tổng tựa hồ hiểu được nghi hoặc của Trương Tri, chủ động giải thích: “Yên tâm, cấp trên sẽ phái cố vấn tới giúp đỡ.“
“Ai?“ Trương Tri chẳng những không yên tâm mà còn có cảm giác từ từ đi vào bẫy.
“Trợ lý đặc biệt của chủ tịch, Tương Tu Văn tiên sinh.“
Trương Tri nhướn mày: “Hắn nhàn rỗi quá à?“ Tương Tu Văn, tên này hắn đã nghe từ trước khi vào EF. La Thiếu Thần mạnh nhưng chỉ là trong giới âm nhạc và sản xuất đĩa mà Tương Tu Văn chính là người có sức ảnh hưởng lớn trong cả tập đoàn Trương thị. Lấy quy mô cùng lợi nhuận của EF cùng DRM mà nói, thật sự không mời được hắn tự thân xuất mã.
Lão tổng cười: “Ý của chủ tịch, chắc cậu cũng rõ.“
Trương Tri mím môi. Chẳng nhẽ chê hắn học chậm quá nên mới phái người đến hướng dẫn?
Lúc này hắn thực sự hiểu lầm Trương Phục Huân.
Đối với tiến bộ gần đây của Trương Tri, Trương Phục Huân rất hài lòng. Dù có sơ sót, có sai lầm nhưng chịu khó chịu khổ, khiêm tốn cầu tiến, cứ thế này hắn tin tưởng mình sẽ có được một người nối nghiệp đủ ưu tú.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là —
“Phải làm cho hắn bận tới mức ngay cả sức gọi điện thoại cũng không có.“ Trương Phục Huân dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn nam tử nhã nhặn đứng trước bàn, “Chặt đứt mọi liên lạc giữa hắn và Kiều Dĩ Hàng!“
Tương Tu Văn đẩy gọng kính, mỉm cười: “Vâng, thưa chủ tích.“
“Lấy cớ xây dựng vương quốc giải trí cũng được.“ Trương Phục Huân chậm rãi nói, “Đổ thêm chút tiền vào cũng không sao. Tóm lại, quan trọng nhất là trông chừng hắn.“
Nụ cười của Tương Tu Văn chẳng mảy may thay đổi: “Vâng, thưa chủ tích.“
Trương Phục Huân gật đầu, phất tay: “Ngươi đi ra ngoài đi.“
Tương Tu Văn khẽ cúi chào rồi xoay người ra ngoài.
Đợi cửa hoàn toàn khép lại, Trương Phục Huân rút từ ngăn kéo ra một túi tài liệu lớn, đổ ra bàn, hơn chục tấm ảnh trượt ra.
Trong hình đều là Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng sóng vai đi chung, ăn cơm cùng nhau.
Trương Phục Huân không phải nghệ sĩ nhiếp ảnh nhưng hắn có thể từ ảnh chụp của phó nháy chuyên nghiệp nhìn ra tình cảm giữa hai người trong hình.
Hắn xem vài lần, lại nhét tất cả vào túi tài liệu.
Ở vấn đề người nối nghiệp, hắn đã mất đi Trương Thức Khiêm, tuyệt đối không thể mất đi Trương Tri.
***
Mấy ngày nay áp lực của Kiều Dĩ Hàng rất lớn, đã hai ngày liên tiếp hắn chẳng có thời gian để ngủ một tiếng.
Diễn cùng Phong Á Luân khiến hắn rõ ràng diễn viên chính và diễn viên phụ khác nhau thế nào.
Thủ trưởng cùng Kim gia dù diễn xuất chau chuốt nhưng bọn họ đã quen diễn vai phụ, làm nền nên lúc đối mặt Kiều Dĩ Hàng có thể cảm thấy nhân vật hắn diễn bị áp lực, tuyệt không thấy bản thân bị áp lực.
Nhưng Phong Á Luân bất đồng.
“Vu tỷ tới.“ Tiểu Chu kéo tay Vu tỷ, vô cùng cao hứng đi vào.
Từ vụn bích quy còn chưa phủi sạch trên áo nàng, Kiều Dĩ Hàng đoán được vài phần tại sao lại vui vẻ đến vậy.
Vu tỷ vừa vào, nhìn thấy người con lai diện mạo cũng không kém Kiều Dĩ Hàng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi cũng là diễn viên?“
Trương Tri đút tay vào túi, khiêm tốn đáp: “Không, ta chỉ là đến thăm Kiều… Dĩ Hàng thôi. Không quấy rầy mọi người, đi trước.“
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày, kéo hắn lại: “Cậu…“
Trương Tri quay đầu, mỉm cười: “Yên tâm. Tôi chỉ đến công ty đi làm thôi mà.“
Kiều Dĩ Hàng nửa tin nửa ngờ.
Trương Tri: “Còn nhớ rõ lời tôi nói không?“
….
Tại sao luôn có người nói một tràng dài rồi lúc sau hỏi có nhớ hắn đã nói gì không. Choáng! Cũng đâu phải huấn luyện vẹt.
Kiều Dĩ Hàng bảo trì im lặng.
Trương Tri: “Khi tôi còn chưa có năng lực bảo đảm… tôi sẽ không nông nổi đâu.“
Kiều Dĩ Hàng chậm rãi buông tay.
Trương Tri ôm hắn một chút.
Rất giống cái ôm giữa bạn bè nhưng trong lòng Kiều Dĩ Hàng hiểu rõ, vô luận là hắn hay Trương Tri, ý nghĩa cái ôm vừa rồi không dừng ở đó.
Vu tỷ nhìn Trương Tri rời đi, cười nói: “Bạn bè của người đẹp trai quả nhiên đều đẹp trai.“
Tiểu Chu hiếu kỳ: “Hắn mới nói hắn không có năng lực bảo đảm gì a?“
“Ờ. Không có năng lực bảo đảm… cá hồi trong siêu thị là tươi, hắn sẽ không…. Ăn sống.“ Kiều Dĩ Hàng bịa chuyện.
Tiểu Chu chớp chớp mắt: “Những lời này sao nghe kỳ cục vậy?“
Kiều Dĩ Hàng: “Chắc là nghe lầm rồi.“
Tiểu Chu quyệt miệng: “Được rồi, ta nghe nói hai ngày nữa sẽ quay cảnh ngươi cùng Trầm Thận Nguyên đối đầu.“
Kiều Dĩ Hàng căng thẳng.
Cảm giác bị áp chế khi thử vai lại nảy lên trong lòng hắn.
Cảm giác lần đó đã khắc sâu trong lòng hắn, tuyệt đối không thể để bản thân trải qua lần nữa.