Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 131 : Được cùng mất (trung)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Sau lễ trao giải, rất nhiều đài báo chắn ở cửa giành quyền phỏng vấn. Mặc kệ có giải hay không, chỉ cần túm được người phỏng vấn là được.



Kiều Dĩ Hàng không thích ứng phó cánh báo đài nên cố ý theo sau Phong Á Luân ra ngoài. Có Phong Á Luân, sức chú ý của giới đưa tin có thể bị hấp dẫn đi phân nửa.



Phong Á Luân tựa hồ biết ý hắn, lúc ra cửa, cố tình dừng lại dẫn dụ phóng viên.



Kiều Dĩ Hàng nhỏ giọng nói câu cảm ơn rồi bước nhanh đến hành lang thông ra ngoài.



Nhưng nhiều phóng viên đến vậy, luôn có cá lọt lưới. Hắn còn chưa đi được mấy bước đã có hai phóng viên lao tới hỏi cảm nhận lúc nhận giải.



Kiều Dĩ Hàng đành phải bày ra tươi cười: “Cảm tưởng nhận giải lúc trên đài ta đã nói rồi.“



“Vậy không giành được giải “Nam ca sĩ xuất sắc nhất“ ngài có cảm nhận gì?“ Phóng viên chưa bỏ cuộc vẫn mong tìm được thông tin đắt giá.



Kiều Dĩ Hàng: “Ta cảm thấy Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân thực xứng đáng với giải thưởng.“



“Vậy ngài cảm thấy sau này có thể vượt qua bọn họ không?“ Phóng viên bắt đầu phát triển theo hướng gây xích mích.



Kiều Dĩ Hàng uyển chuyển chống đỡ: “Điều này ta phải đi tìm cao nhân chỉ điểm mới được.“



Phóng viên nghe tới cao nhân, sức chú ý lập tức bị hấp dẫn: “Nhẫn của ngài là mua từ đâu vậy? Có thể chụp một tấm đặc tả không?“



Đương nhiên không thể, đây là nhẫn đôi, chụp gần là bị phát hiện liền.



Kiều Dĩ Hàng cười nói: “Không được. Cửa hàng trang sức này không mời ta quảng cáo, không thể làm miễn phí cho bọn họ nha.“



Phóng viên: “Vậy, nghe nói “Hắc Bạch chi gian“ sắp quay xong, ngài nghĩ bộ phim này có thể đạt doanh thu bao nhiêu?“



Kiều Dĩ Hàng: “Có Liên đạo diễn, đại thần cùng sư huynh, ta cảm thấy chuyện này không phải vấn đề lớn.“



Phóng viên còn định hỏi tiếp thì thấy một thân ảnh đẹp trai từ đầu khác đi tới trong tay còn cầm hai bó hoa tươi.



“Trương tổng.“ Mắt phóng viên sáng lên. Đối với phóng viên giải trí mà nói, không chỉ có tin tức ngôi sao giá trị mà sóng gió giới tỷ phú cũng cực có giá trị. Tỷ như vị này, vừa là con riêng, lại là người nối nghiệp tương lai của Trương thị, vẻ ngoài lại không thua kém sao lớn là bao, thấy thế nào cũng là máy chế tạo tin tức a!



Trương Tri mỉm cười với phóng viên rồi đưa hoa cho Kiều Dĩ Hàng.



Kiều Dĩ Hàng đang sửng sốt đã bị hắn ôm lấy: “Chúc mừng.“



Kiều Dĩ Hàng thuận tay ôm lại.



Màn này thực không có làm cho phóng viên kinh ngạc.



Dù sao album giành giải của Kiều Dĩ Hàng cũng là do EF sản xuất, là tổng giám đốc tới tặng một bó hoa cũng bình thường. Phóng viên thầm nghĩ, thật không hổ là người thừa kế Trương thị, còn trẻ mà đã hiểu cách thu phục nhân tâm.



Kiều Dĩ Hàng đang nghĩ cách thoát thân thì nghe Trương Tri hướng phía cửa gọi to: “Thận Nguyên!”



Trầm Thận Nguyên vừa bước ra cửa, nghe đến tên mình, bỗng nhiên cảm thấy dựng tóc gáy toàn thân, vội vàng đi qua, bồi cười: “Trương tổng.”



“Chúc mừng.” Trương Tri đưa bó hoa còn lại cho hắn.
Hắn vừa dứt lời đã bị Trương Tri nắm lấy cổ tay: “Cái gì gọi là còn chưa biết hợp đồng tiếp theo ký ở chỗ nào?”



Kiều Dĩ Hàng sửng sốt: “Cậu không biết hợp đồng của tôi với EF sắp đến hạn rồi à?”



”Biết. Vậy thì thế nào?” Trương Tri nhìn hắn, nghiêm túc hỏi, “Anh đã là người của tôi rồi, chẳng nhẽ còn muốn đi đầu quân cho công ty đĩa khác?”



Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt. Hắn cho rằng hợp đồng là quà tặng kèm sao?



“Nói rõ ra.” Trương Tri thấy hắn im lặng liền cau mày, “Đừng nói là anh thực muốn đi ký với hãng khác đi?”



“Không.” Kiều Dĩ Hàng vỗ vỗ bàn tay Trương Tri vẫn nắm lấy hắn, “Là muốn nhân cơ hội đàm tốt giá cả.”



Trương Tri thở phào nhẹ nhõm: “Này có gì khó? Anh muốn điều kiện gì thì cứ nói. Đừng đi là được.”



“Muốn gì cứ nói? Cậu không sợ tôi công phu sư tử ngoạm à?”



“Tôi không sao. Dù sao của tôi cũng là của anh mà.” Trương Tri nhún vai. Kỳ thật hắn cũng rất muốn đưa ra nhưng hắn biết, lấy tính cách Kiều Dĩ Hàng tuyệt đối khinh thường cậy quan hệ mà chiếm tiện nghi.



Kiều Dĩ Hàng ngả ra sau, dựa vào ghế sa lông: “Không cần tôi ra mặt, có người đại diện.”



“Cao Cần?” Trương Tri nhíu mày, “Hắn là hồ ly. Hắn thương lượng chỉ có lợi cho Y Mã.”



“Không phải có cậu giám sát rồi sao.” Kiều Dĩ Hàng bắt chéo chân, không chút lo lắng.



Trương Tri nghĩ chút rồi gật đầu: “Cũng đúng.”



“Hôm nay là thứ mấy rồi?”



“Thứ ba, sao thế?”



“Ngày kia là khai mạc triển lãm tranh anh cậu.”



“Ừm, tôi nhớ rồi, đến hôm đó tôi tới đón anh.”



“Không cần, tự tôi đi được. Đỡ khiến người khác hoài nghi.” Kiều Dĩ Hàng nói, “Bây giờ giới truyền thông cũng không kỵ scandal tình cảm nam nam đâu.”



Trương Tri có chút bực mình nhưng không cách nào phản đối. Hắn yên lặng nhìn Kiều Dĩ Hàng hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Tôi phải tìm Cao Cần xin nghỉ dài hạn.”



Kiều Dĩ Hàng nhất thời nghĩ không ra: “Cậu nghỉ phép dài hạn cũng cần Cao đổng phê chuẩn?”



“Là anh nghỉ phép.” Trương Tri nhào tới chỗ hắn, hôn nhẹ bờ môi hắn, “Chúng ta đến Mỹ hưởng tuần trăng mật, tiện thể gặp mẹ tôi.”



“Tốt.” Kiều Dĩ Hàng ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại nghĩ tới ba mẹ hắn tại Canada xa xôi. Tính ra, từ ngày hắn thẳng thắn với cha mẹ, bọn họ cũng không có gọi điện tới.



Có lẽ, bọn họ còn cần một chút thời gian nữa.



Hắn an ủi chính mình.