Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 134 : Đại kết cục (trung)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Phim nghệ thuật tiết tấu hết sức thong thả, đôi khi một cảnh kéo dài vài phút. Biểu cảm, thần thái của diễn viên đều bị phóng đại, rất cần kỹ thuật diễn vững.



Từ sau khi đóng bộ này, Kiều Dĩ Hàng ngày càng trầm mặc ít nói, tựa hồ đã hoàn toàn dung nhập vào nhân vật, đại bộ phận thời gian ở nhà đều trôi qua trong trầm mặc.



Trương Tri dù bất mãn nhưng lo lắng đến đặc thù của nghề diễn viên cũng hiểu, cùng lắm thì lúc quá yên tĩnh mình nhiều lời lên là được, dù sao cũng không nhạt nhẽo. Bất quá chuyện này là chuyện này, một vấn đề khác hắn phi thường không thể nhịn được nữa —



Cảnh giường chiếu.



Phải biết rằng lúc đầu hắn muốn cùng Kiều Dĩ Hàng lăn đến trên giường đổ bao nhiêu công sức cùng tâm tư, dựa vào cái gì mà nữ diễn viên kia chẳng làm gì cũng được ôm hắn?



Ngày chính thức diễn cảnh giường chiếu nọ, Trương Tri lặng im cả quãng đường đưa Kiều Dĩ Hàng đến trường quay.



Kiều Dĩ Hàng nghiêng đầu nhìn hắn vài lần, đợi xe dừng ở cửa trường quay mới chậm rãi nói: “Cậu không thích tôi diễn cảnh này.“



Trương Tri gõ gõ tay vào vô lăng.



“Cậu thực sự không thích tôi diễn cảnh đó.“ Kiều Dĩ Hàng chần chừ rồi thở dài, “Tôi đi đề nghị đạo diễn sửa cảnh vậy.“



Trương Tri ngẩn ra: “Thật sao?“



Trên mặt Kiều Dĩ Hàng lộ ra vẻ làm khó nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừm.“



Trương Tri nhìn sườn mặt hắn hồi lâu rồi lắc đầu: “Bỏ đi.“



Kiều Dĩ Hàng quay đầu nhìn hắn.



Nói là nói vậy, Trương Tri vừa nghĩ đến chút nữa Kiều Dĩ Hàng sẽ nồng nhiệt đi ôm người khác, trong lòng khó chịu không sao nói được: “Đừng quá đầu nhập vào.“



Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng mỉm cười: “Ừm, tôi là bị động mà.“



Trương Tri trừng mắt: “Không cho phép bị sờ soạng nhiều!“



“Được.“ Kiều Dĩ Hàng mở cửa xe, “Tôi đi đây.“



Trương Tri hồ nghi nhìn hắn: “Sao tôi cảm thấy anh rất vui vẻ nhỉ?“



“Ôi, cũng đâu phải cậu diễn, có gì mà vui với chả vẻ?“



Những lời này cuối cùng cũng làm tâm tình rối rắm của Trương Tri thoáng cái giãn ra, hai hàng lông mày nhíu chặt có chút thả lỏng.



Kiều Dĩ Hàng vẻ mặt buồn bực đóng cửa lại, chậm rãi đi vào trường quay, đến khi xác nhận rời khỏi tầm mắt Trương Tri mới thở phào nhẹ nhõm.


Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri đang bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, thức thời: “Leo núi thì leo núi.”



Trương Tri chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không thích kế hoạch hai?”



Kiều Dĩ Hàng: “…”



Lo lắng hết một ngày, Trương Tri tuyển một ngọn núi ở gần đó, phong cảnh được nhưng không có điểm gì đặc biệt nên ít du khách vậy nên hai người bọn họ không mang kính mũ cũng không vấn đề.



Kỳ thật leo núi là một hình thức vận động vô cùng buồn tẻ, nếu nói đến niềm vui, đại khái là ngắm chút phong cảnh dọc đường.



Đương nhiên, trọng điểm xem xét của Trương Tri tập trung ở người đi bên cạnh.



Kiều Dĩ Hàng lúc không rảnh vẫn có thói quen vận động nhưng năm nay lịch làm việc quá dày đặc, kết quả của việc lâu ngày không vận động là đến lưng chừng núi đã bắt đầu vô lực.



May là Trương Tri chuẩn bị trước không ít thứ, điêu luyện kéo hắn hướng tới đỉnh.



Hai người mất hơn một tiếng mới lên tới đỉnh núi.



Núi không cao, nhìn không tới biển mây kỳ cảnh, chỉ có thể xem đồng ruộng chung quanh.



Kiều Dĩ Hàng hít hơi thật sâu: “Không khí thật trong lành.”



Trương Tri: “Anh thích.”



“Đúng thế.” Chất lượng không khí thành thị có tốt đến đâu cũng không so được với tự nhiên tinh khiết.



“Về nhà tôi tặng anh một lọ xịt phòng.”



“…Trong WC có.”



“Ở đâu?”



“Ngăn kéo thứ nhất.”



Trương Tri nghĩ chút: “Tôi tưởng đấy là thuốc diệt côn trùng, khó trách xịt mãi mà không chết được.”



“Cậu không đọc nhãn sao?”



Trương Tri nhìn hắn, chậm rãi đáp: “Điều này còn phải hỏi sao?”



“…”