Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 18 : Định mục tiêu (hạ)
Ngày đăng: 16:32 19/04/20
[bang hội] Chiến Hồn Vô Cực: …
[bang hội] Chiến Hồn Vô Cực: đừng gọi ta là lão nhị!
[bang hội] Tiểu Thuyền:? Bọn họ đều gọi thế a.
[bang hội] suất suất suất: ta cười đến chết mất! Ngươi thật sự là rất khả ái. Ta thực sự thích ngươi rồi đấy.
…
Trương Tri không hiểu sao nhìn tin đó thấy có điểm khó chịu, giống như mùa hè nóng muốn chết lại phát hiện nhà đang bị cắt điện.
Ngón tay hắn vô ý thức di chuột nhưng kênh bang hội chậm chạp không có tin gì mới.
Hắn rốt cuộc nhịn không được.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: sao ngươi không nói gì?
Sáu giây sau.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền:?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ý ta là trên kênh bang hội.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta đang đánh quái.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi xác định là ngươi đang đánh quái chứ không phải quái đánh ngươi?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: cảm ơn cát ngôn của ngươi.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực:?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta chết rồi.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: …
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ta mang ngươi.
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không được, ta còn phải đi làm.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: hôm nay không phải thứ sáu sao?
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ân. Vẫn phải đi làm.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: công ty các ngươi thật quá bóc lột. (#‵′)
[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: tiền lương rất được vậy nên đành cố gắng làm việc thôi.
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi xác định ngươi sẽ không ngủ trong giờ làm việc?
“Hàng xóm không phàn nàn?“
“Sẽ không. Đều nói ta hát rất hay.“
Người chủ trì nói: “Vậy ca sĩ ngươi thích nhất là ai?“
“Không có thích nhất. Bọn họ sau này sẽ đều là bại tướng dưới tay ta!”
Lời vừa nói ra, toàn khán phòng đều ồ lên. Nhất là trong khán giả có không ít fan của Kiều Dĩ Hàng.
Người dẫn chương trình cũng rất giật mình: “Đều là?“
“Ân. Ta đến tiết mục này đã xác định rõ mục đích. Ta muốn nói cho mọi người biết kỳ thực sao ca nhạc cũng không như mọi người vẫn tưởng, không cần tâng bọn họ lên quá cao.
Người dẫn chương trình có chút xấu hổ: “Vậy ngươi chuẩn bị đánh bại ai?“
Lục Vạn Bằng nhìn về phía Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng vẫn tươi cười, bày ra mười phần phong độ.
“Trước tiên là … Trầm Thận Nguyên.“ Lục Vạn Bằng nói, “Ta nghe hắn hát, lỗ tai liền đau. Rõ ràng nên cố gắng hát chứ không nên rống như vậy.“
Đạo diễn sợ sự tình khó khống chế liền vội ra hiệu để dẫn sang chuyện khác.
Người dẫn chương trình nói: “Ách, chúng ta xem thành tích của ngươi trước đã.“
Hai giám khảo khác đều cho mười điểm.
Kiều Dĩ Hàng đặt bút xuống nhưng chậm rãi không viết.
Người dẫn chương trình không nhịn được hỏi: “Rất khó quyết định sao?“
Kiều Dĩ Hàng lên tiếng: “Ta muốn hỏi đây là cho điểm bài hát của hắn hay tổng thể ấn tượng về hắn?“
“Là nhận xét bài hát thôi.“ Dẫn chương trình viên nhìn sắc mặt hắn biết hắn muốn nổi giận. Dù sao từ khi Kiều Dĩ Hàng ra mắt, đây là lần khiêu chiến đầu tiên.
Kiều Dĩ Hàng liền viết mười điểm.
Người dẫn chương trình nói: “Xem ra quán quân cuộc thi không ai khác là Lục Vạn Bằng!“
Lục Vạn Bằng không hề vui sướng, nhìn Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nói, “Sau Trần Thậm Nguyên là ngươi!“
Toàn khán phòng im lặng.
Dẫn chương trình viên: “…“
Kiều Dĩ Hàng từ lúc hắn liên tục nhìn đã có sở liệu, bình tĩnh nói: “Mỏi mắt mong chờ.“