Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 25 : Nguyệt lão từ (thượng)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Nói chuyện phiếm kết thúc.



Phong Á Luân, Kiều Dĩ Hàng cùng Nhan Túc Ngang chính thức hợp xướng.



Bởi phối nhạc cùng mấy thứ khác còn chưa định ra nên bọn họ tự mình hát theo phong cách riêng, xem thử độ hòa hợp.



Trước lúc hát, Kiều Dĩ Hàng có chút lo lắng. Không phải không tin tưởng mà là vì hợp xướng rất khó phối chuẩn được với giọng hát cùng kỹ xảo của đối phương. Nói là thử nhưng hắn cũng không muốn biểu hiện quá kém.



Nhưng hát được phân nửa, lo lắng của hắn đã hoàn toàn biến mất.



Phong Á Luân tốt, Nhan Túc Ngang cũng tốt, đều đã đạt đến cảnh giới người và bài hát hợp nhất. Giọng của cả hai đều không phải là tốt nhất nhưng khả năng khống chế bài hát cùng giọng ca của bọn họ tuyệt đối là hạng nhất.



Lúc hát, hắn không cần lo lắng việc phối hợp vì hai người kia đã chủ động phối hợp cùng hắn.



Hát xong, Cao Cần vuốt cằm nói: “Hình như còn thiếu cái gì.“



Tằng Bạch nói: “Là phối nhạc?“



Cao Cần vừa định gật đầu đã thấy Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân dùng ánh mắt giễu cợt nhìn hắn. Hiển nhiên là khó thấy được hắn nói lời vô ích, bất quá hắn rất nhanh điều chỉnh, vươn tay không nhanh không chậm vỗ tay: “Là tiếng vỗ tay.“



Tằng Bạch lấy điều khiển từ xa, nhẹ nhàng nhấn một cái. Loa đột nhiên phát ra tiếng vỗ tay như sấm.



“Chỗ này có tiếng vỗ tay tự động.“



Cao Cần thong dong: “Ta biểu đạt chính là thành ý.”



Tằng Bạch chợt nói: “Nga. Ta còn tưởng ngươi không biết.“



Nhan Túc Ngang ôm vai hắn: “Không trách được ngươi. Hắn nhìn qua cũng thấy không có văn hóa.“



Cao Cần nhướn mày nói: “Văn hóa của ngươi đều học ở phòng thu âm hả?“



Tằng Bạch chen vào: “Kỳ thực chỉ cần muốn học, ở đâu cũng có thể học.“



“Hay.“ Nhan Túc Ngang kín đáo đưa micro cho hắn, “Đến đây, hát bài “Chúng ta đều là người làm công tác văn hóa“.“ nói xong liền tự động chọn bài.



Sắc mặt Cao Cần đột nhiên thay đổi, biểu cảm của Phong Á Luân nhìn qua cũng thập phần phức tạp.



Kiều Dĩ Hàng tuy thấy có điểm kỳ quặc nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn nghỉ ở nhà lâu như vậy, khó có dịp đi ra ngoài vậy nên cũng không vội mà mở miệng.



Phong Á Luân do dự hồi lâu rồi cũng nói: “Bài này… hát rất được.“



Nhan Túc Ngang gật đầu: “Là bài mà Tiểu Bạch đi ka-ra-ô-kê nhất định phải hát.“



Cao Cần nói: “Có câu quen tay thì hay việc đúng không?“



Nhan Túc Ngang tự hào: “Đương nhiên. Bài này Tiểu Bạch càng hát càng tốt a.“



Nghe hắn nói vậy, Kiều Dĩ Hàng có vài phần hiếu kỳ. Tuy rằng ca sĩ hát bài này đã sớm tàn trong làng giải trí tựa phù dung nhưng đây vẫn là danh khúc một thời. Hắn nhớ rõ thanh âm vị ca sĩ kia rất đặc biệt, khàn khàn mang theo vài phần rất nặng.



Tiếng nhạc vang lên.



Tiêu Bạch húng hắng giọng, sau đó cầm micro bắt đầu: “Chúng ta đều là người làm công tác văn hóa… Ừ ân…“




Sự việc lần trước đã đủ khiến hắn đau đầu, hắn không muốn lần này lại bị người vạch trần thân phận.



Kiều Dĩ Hàng tưởng tượng ra thái độ của Cao Cần, thấy nổi da gà.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi không muốn kết hôn với ta đến vậy?



Đương nhiên không muốn.



Một đại nam nhân dùng thân phận nữ nhân để kết hôn, ai muốn chứ?!



Kiều Dĩ Hàng hung hăng đập chuột, sau đó bình tĩnh gõ bàn phím.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta nghĩ kết hôn trong game rất giống yêu qua mạng.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi nhận lời Hoa hòa thượng rất nhanh.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: khi đó chưa hiểu rõ a.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: vậy liền ngu ngơ một lần nữa đi.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: chỉ là làm nhiệm vụ, sẽ không nảy sinh tình cảm gì với ngươi cả.



[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ta ở Mỹ, sao lại có thể yêu qua mạng chứ?



Câu nói cuối cùng thực sự đã làm Kiều Dĩ Hàng lung lay.



Lòng người đôi khi rất kỳ quái. Cứ nghĩ cự ly xa thì uy hiếp nhỏ mà không nghĩ tới con người có khả năng di chuyển, phương tiện giao thông thì ngày càng hiện đại.



Kiều Dĩ Hàng cứ như vậy mơ hồ nghĩ, quyết tâm dần dần dao động.



Làm nhiệm vụ phu thê, nghe cũng không sai.







Bên kia màn hình, Trương Tri kiên trì nhìn chằm chằm kênh tư trò chuyện.



Tiểu Thuyền biến mất một tuần khiến hắn cảm thấy nóng vội. Từ xưa hai người ở chung, từ lời nói đã cảm thấy đối phương có tính phòng thủ rất cao, hắn tấn công trực diện như vậy có thể gây hiệu quả ngược. Thế nhưng lời đã nói ra miệng như nước đã đổ đi sao có thể lấy lại. Mấy ngày nay hắn vừa cùng Thủy Tiên hòa thượng PK vừa nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.



Thu hồi lời đã nói là không thể, khả năng duy nhất là phải uy hiếp và dụ dỗ.



Như vậy có chút xa lạ. Trước đây dù là đối với Lạc Tuyết Vô Âm, hắn cũng không nghĩ tới dùng thủ đoạn như vậy mà giờ khắc này hắn dùng thập phần lưu sướng.



Kênh vừa nhảy, hiện ra tin mới.



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: cũng có thể tính vậy.



Tim hắn bỗng đập nhanh hơn, tay cầm chuột hơi căng thẳng.



Qua một chút, rút cuộc lại thêm một tin —



[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: được rồi.