Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 34 : Đại đạo diễn (thượng)
Ngày đăng: 16:32 19/04/20
Kiều Dĩ Hàng liều mạng cự tuyệt.
Trương Tri nói mãi không thấy có kết quả liền nổi giận.
Tiểu kèn đồng long trọng đăng tin.
[tiểu kèn đồng] Chiến Hồn Vô Cực: Tiểu Thuyền lão bà, mau nghĩ xem muốn cái gì làm sính lễ!
[tư trò chuyện]:
Tiểu Thuyền: …
Tiểu Thuyền: ngươi
Chiến Hồn Vô Cực: ta có thể gửi tin cả đêm.
Chiến Hồn Vô Cực: hay ngươi thích câu khác?
Tiểu Thuyền: …
Không cần nói, Kiều Dĩ Hàng cũng có thể tưởng tượng câu khác là câu gì.
Tiểu Thuyền: ta sẽ suy nghĩ.
Chiến Hồn Vô Cực:
Suất suất suất cùng Thủy Tiên hòa thượng thông báo tin gọi người mọc lên như nấm, nhanh đến mức hắn thấy dường như bọn họ chuyên môn theo dõi tiểu kèn đồng.
Dùng một đống emoticon gửi cho đến lúc không tránh được nữa, hắn tạm biệt Chiến Hồn Vô Cực rồi logout.
Mặc dù đã phát tiết bớt phiền muộn ở chỗ bọn Suất suất suất nhưng tâm tình thỏa mãn lúc trước đã bị phá tan tành.
Hắn phiền muộn đi tắm rồi nằm trên giường lật qua lật lại một tiếng đồng hồ bỗng nhiên phát hiện, từ lúc ly khai trò chơi, thứ hắn nghĩ cư nhiên là —
Đến tột cùng là muốn tọa kỵ hay là đổi sủng vật khác thay thế “Kỳ thực là trư”.
….
Xét thấy thứ sáu đã kết thúc công việc trước thời gian, cuối tuần Kiều Dĩ Hàng đáp lễ chủ động tăng ca, quay lại những cảnh đạo diễn thấy chưa đạt.
Đạo diễn cầu còn không được. Bận tới một giờ sáng mà khí thế trên trường quay vẫn ngất trời.
Kiều Dĩ Hàng hận không thể đem mắt đóng lại, u oán nhìn đạo diễn: “Đạo diễn, mặt trời sắp lên rồi.”
Đạo diễn đang cao hứng chỉ đạo, nghe vậy chẳng chút nghĩ ngợi đáp lại: “Vừa vặn có thể quay cảnh ngươi đuổi theo Phi Đằng.”
Kiều Dĩ Hàng chút nữa không thở nổi, “Đạo diễn, ta cũng là do cha mẹ sinh ra.”
Đạo diễn quay đầu dùng ánh mắt quỷ dị chăm chú nhìn hắn một hồi lâu rồi nói: “Ai không phải do cha mẹ sinh vậy?”
“…” Kiều Dĩ Hàng thất bại đành gửi tin nhắn cầu cứu Cao Cần.
Cao Cần nhận được tin một lúc lâu sau mới trả lời: có thể kề cận nữ diễn viên ngực nhỏ trong tâm tưởng của ngươi những 24 tiếng, ngươi hẳn đã thấy đủ.
“F*ck!” Cơn buồn ngủ lên tới cực điểm cộng với tin nhắn từ Cao Cần rốt cuộc làm đứt nốt tia kiên nhẫn cuối cùng của Kiều Dĩ Hàng. Hắn nổi giận đứng lên, lao về phía đạo diễn chuẩn bị rít gào vào mặt hắn: “Mặc kệ ngươi có cho hay không, lão tử muốn nghỉ! Lập tức muốn nghỉ!”
Thế nhưng hắn còn chưa vọt được tới nơi, ngón tay vừa mới giơ lên, một màn bi kịch đã xuất hiện —
Chân hắn trượt, cả người ngã về phía sau…
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)
Tiểu Thuyền: ta nghĩ không cần sính lễ.
Chiến Hồn Vô Cực: thích màu gì?
Tiểu Thuyền: màu trắng.
Tiểu Thuyền: không cần a.
Chiến Hồn Vô Cực:?
Tiểu Thuyền: nếu không ngươi trả lại mấy thứ ta đưa ngươi là được?
Chiến Hồn Vô Cực: (#‵′) không được! Đó là đồ cưới.
Chiến Hồn Vô Cực: hay là ngươi thích tiểu kèn đồng?
Tiểu Thuyền: …
Chiến Hồn Vô Cực: ta đi nói trên tiểu kèn đồng.
Tiểu Thuyền: chờ chút.
Tiểu Thuyền: thế màu đỏ?
Chiến Hồn Vô Cực: ngươi nghĩ màu đỏ cùng màu đen hợp sao?
…
Bộ giáp trên người hắn không phải cũng là hai màu đỏ – đen sao? Đâu thấy hắn nói không hợp.
Kiều Dĩ Hàng oán thầm. Chẳng qua là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hắn đành nuốt cơn giận xuống.
[tư trò chuyện]:
Tiểu Thuyền: ngươi nói xem?
Chiến Hồn Vô Cực: đương nhiên là màu đen.
Tin vừa đến, khung giao dịch liền hiện ra.
…
Nếu đã chuẩn bị sẵn thì còn hỏi làm gì?
Kiều Dĩ Hàng kích xác định, hắc mã liền nhảy tới bao vật phẩm.
Chiến Hồn Vô Cực: học cưỡi ngựa trước.
Tiểu Thuyền: cưỡi ngựa?
Chiến Hồn Vô Cực: -_-||| ta chỉ cho ngươi. Ở trong chỗ bao vật phẩm ấy.
Tiểu Thuyền: nga.
Kiều Dĩ Hàng tìm kiếm trong đó quả nhiên thấy một quyển sách dạy cưỡi ngựa. Hắn một bên kích học tập một bên tính toán trong đầu: tọa kỵ là dùng nguyên bảo mua tới, dù không đắt lắm nhưng cũng là tiền thật. Nhưng một người nghèo như hắn biết lấy gì đáp lễ đây?