Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 46 : Lộ chân tướng (thượng)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Sau cuộc gặp ngắn với Kiều Dĩ Hàng, Tiểu Chu lại bị áp giải trở về.



Thấy Lạc Tuyết Vô Âm đã đổi váy cưới sang xường xám đang cùng Thiên Đấu đi tiếp chuyện các bàn, nàng định thở phào nhẹ nhõm thì nghe người bên cạnh nói: “Không biết bao giờ Hoa hòa thượng mới tới đây?“



Người khác tiếp lời: “Chắc nhanh thôi. Lão đại chả bảo chờ hắn tới mới qua đây kính rượu sao?“







Tiểu Chu đột ngột quay đầu, hai con mắt chăm chú nhìn người vừa thốt ra tin động trời đó: “Ngươi nói cái gì?“



Người nọ kinh hãi, nhìn Trương Tri và Suất suất suất có điểm bất an: “Chờ Hoa hòa thượng đến thì lão đại cùng đại tẩu sẽ qua… Có vấn đề gì a?“ Nói đến đấy, lòng trào lên một nỗi tức giận.



Tiểu Chu thấy người ta khó chịu, khí thế xẹp xuống, cười làm lành: “Ta chưa nghe rõ nên mới hỏi lại thôi. Đâu có vấn đề gì.“



Suất suất suất cười: “Ngươi giống hệt như trong game a.“



“Ta giống hệt trong game?“ Chẳng lẽ tính cách Kiều Dĩ Hàng lại như vậy? Tiểu Chu len lén oán thầm nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “Ta lúc nào cũng thế mà.”



Trương Tri: “Ta nghĩ có điểm không giống.”



Suất suất suất: “Không giống chỗ nào?”



Tiểu Chu hơi giật mình, sợ hãi nhìn hắn.



Trương Tri: “Rất ít khi thể hiện biểu cảm thế này.”







“Rất ít khi thể hiện biểu cảm thế này” là có ý gì?



Tiểu Chu bối rối đến mức mắt nháy mấy phát, mãi sau mới nói được một câu: “Nga.”



Trương Tri: “…”



Suất suất suất vỗ vai hắn: “Biểu cảm của con người luôn bị hạn chế bởi khuôn mặt.”



Tiểu Chu: “…”



Thủy Tiên hòa thượng đến lúc hôn lễ đã bắt đầu được hơn nửa tiếng. Hắn vừa vào phòng tiệc liền chạy ngay tới chỗ tân lang, tân nương vừa chúc mừng vừa xin lỗi, còn không quên đưa tiền mừng.



Lạc Tuyết Vô Âm cười tủm tỉm nói vài câu rồi chỉ về phía bàn Trương Tri. Thủy Tiên hòa thượng lập tức chạy sang.



Suất suất suất nhỏ giọng: “Nhìn ảnh không nghĩ lại to lớn như vậy.”



Qua đánh giá của Tiểu Chu, Thủy Tiên hòa thượng chắc cao khoảng 1m86, nặng khoảng 90kg.



Hắn ngồi xuống, cả bàn như chật lại, chỗ của mỗi người đều hẹp đi trông thấy.



Tiểu Chu chỉ có thể nỗ lực duy trì khoảng cách với hai bên.



Trương Tri đột nhiên kéo ghế, ngửa người ra đằng sau.
Trương Tri nhạy cảm, phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình ngày càng kỳ quặc, giống như đang nhìn đào phạm không bằng. Hắn cố nén giận: “Ta là bạn nàng.”



“Vừa rồi là lão bà, giờ lại biến thành bạn, ngươi không thấy rất mâu thuẫn sao?” Kiều Dĩ Hàng cười nhạt.



“Vậy ngươi muốn sao?” Trương Tri bỗng nhiên buông Tiểu Chu, cũng chẳng  tỏ chút yếu thế nhìn lại.



Đông.



Đầu Tiểu Chu đập vào tường, giữa lúc Kiều Dĩ Hàng và Trương Tri đang định nâng nàng thì phát hiện nàng đang bám lấy tường như một con thằn lằn.



Kiều Dĩ Hàng: “Ngươi đi trước đi, ta đưa nàng vào phòng.”



“Ngươi đưa?” Trương Tri nheo mắt, “Sao lại phải là ngươi?”



“Ta nói rồi, nàng là fan của ta.”



“Ta cũng nói rồi, nàng là bạn ta.”



“Lúc đầu ngươi nói là lão bà mà?”



“Lão bà không thể là bằng hữu sao?”



Kiều Dĩ Hàng đưa tay ra: “Lấy giấy chứng nhận kết hôn ra đây!”



“Ngươi là trư sao!” Trương Tri rút cuộc không chịu nổi nữa. Chẳng trách Kiều Dĩ Hàng bị cướp thảm vậy, nếu gặp phải hắn chắc chắn kết cục còn tệ hơn nhiều!



Kiều Dĩ Hàng: “Ai bảo ngươi nhìn chằng đáng tin cậy chút nào!”



Trương Tri: “Ta nghĩ ngươi đang cố tình gây sự.”



Hai người giằng co, lửa tóe khắp nơi.



Kiều Dĩ Hàng hít một hơi sâu: “Tốt xấu gì ta cũng là người nổi tiếng. Ngươi nghĩ ta có thể làm chuyện ảnh hưởng đến danh tiếng, đánh mất tiền đồ hả?”



“Chưa chắc.” Trương Tri chậm rãi nói, “Nếu không ID của ngươi trong game sao lại nổi danh như vậy.”



Kiều Dĩ Hàng cắn răng: “Ta chỉ mắng chửi người mà thôi, đâu có phạm pháp.”



Trương Tri: “Lẽ nào nhìn ta có thể phạm pháp?”



Kiều Dĩ Hàng: “Chí ít mặt ta nổi tiếng hơn mặt ngươi, khả năng đào tẩu nhỏ hơn!”



Trương Tri: “…”



“Ọe!” Tiểu Chu đột nhiên che miệng, gập người.



Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri đồng thời nắm lấy vai nàng, chuẩn bị kéo đi. Tiểu Chu chống tay vào tường, ngầng đầu lên, nuốt vài cái sau đó chậm rãi nói: “Nuốt mất rồi.”



Hai người: “…”