Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 59 : Lật bài (trung)
Ngày đăng: 16:32 19/04/20
Kỳ thực có làm gì cũng chẳng thể ảnh hưởng đến nhân vật trên màn hình. Dù ngoáy mũi hay dũa móng chân, hình ảnh người kia nhìn thấy vẫn đẹp đẽ, nghiêm túc.
Tuy vậy, Kiều Dĩ Hàng và Trương Tri vẫn ngồi im. Có thể nói, hai người đều đang nhìn chằm chằm màn hình, cùng đợi đối phương cử động hoặc nói trước.
Theo đúng triết lý: một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng khiêng nước uống, ba hòa thượng không có nước uống*, giằng co năm phút mà vẫn không ai chịu mở miệng.
*ý là càng nhiều người càng dễ hỏng việc
Trương Tri không ngừng suy đoán những gì diễn ra trong đầu Kiều Dĩ Hàng.
Dựa vào những biểu hiện trước đây của Tiểu Thuyền, nếu không có chuyện tuyệt đối chẳng đứng im lâu vậy. Dù chẳng thấy được biểu cảm trên khuôn mặt đằng sau Tiểu Thuyền nhưng hắn cảm nhận rõ ràng người kia cũng đang ngồi trước máy như hắn.
Có đôi khi loại cảm giác này rất kỳ diệu, chẳng có bất kỳ chứng cớ gì nhưng lại không thể nghi ngờ.
Vậy tại sao Kiều Dĩ Hàng lại bất động?
Trong đầu Trương Tri nháy mắt hiện ra hai đẳng thức.
Chiến Hồn Vô Cực = Trương Tri = phó tổng giám công ty EF, đẳng thức này đã bị đối phương biết rõ.
Tiểu Thuyền = nhân yêu = Kiều Dĩ Hàng, đẳng thức này hắn biết, người kia lại không biết hắn biết.
Nói vậy có thể Tiểu Thuyền lưu ý câu nói hắn nhỡ thốt ra trước lúc rời Lung Linh Tháp?
Tâm tình hắn hơi thả lỏng.
Chat hay ở chỗ cùng một câu nói nhưng có thể hiểu theo nghĩa phẫn nộ hoặc trêu đùa. Hắn tự nhận câu nói trên là như vậy.
Tư trò chuyện đột nhiên hiện tin nhắn mới —
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ngươi biết ta là ai.
…
Tay Trương tri căng thẳng, kích trượt.
Con trỏ lướt xuống dưới, xẹt qua khuôn mặt Tiểu Thuyền rồi dừng ở khung đối thoại.
Kỳ thực lúc đánh mấy chữ này, tâm tình Kiều Dĩ Hàng cũng rất phức tạp.
Theo lý thuyết, làm bộ không biết, tiếp tục chọc phá Trương Tri cho đến khi cả hai đều chán mới là biện pháp tốt nhất.
Nếu Chiến Hồn Vô Cực châm chọc khiêu khích hay quay đao về phía hắn có lẽ sẽ hiệu quả nhưng hết lần này đến lần khác Trương Tri lại chẳng có phản ứng bình thường, biết rõ thân phận của hắn sau không vạch trần cũng không truy sát, giống như chưa có chuyện gì phát sinh cả. Nếu không có câu nói ở Lung Linh Tháp kia thoáng tiết lộ suy nghĩ, hắn thậm chí nghi ngờ lời của Cao Cần.
Nhưng nói gì đi nữa, mình là người giấu giếm trước thì cũng nên để bản thân là người chấm dứt chuyện hoang đường này.
“Không đúng chỗ nào?“
Kiều Dĩ Hàng mở to hai mắt.
“Quá… buồn nôn.” Tiểu Chu sát sát tay.
Kiều Dĩ Hàng giành lấy kịch bản, ôm má: “Thật sao? Theo kịch bản thì Dương Cự Sâm là cảnh sát nằm vùng nhưng cũng đồng thời là con riêng của Kim gia – lão đại Đằng Long bang. Thế nên lúc hắn ở một mình, trước mặt Kim gia và lúc gặp những người khắc hẳn là ba kiểu biểu hiện khác nhau.”
“Phân tích rất tốt.” Tiểu Chu gật đầu.
Kiều Dĩ Hàng: “Vừa rồi ta diễn không tốt?”
Tiểu Chu suy ngẫm chốc lát rồi dùng câu diễn tả tương đối hàm súc: “Nếu vai của ngươi là… tình nhân của Kim gia thì ổn.”
“…”
Ý chí chiến đấu hừng hừng cả ngày này chút chốc bị dập tắt.
Kiều Dĩ Hàng về nhà, trong lúc tắm rửa nhớ lại những lời đả kích của Tiểu Chu mà chán nản. Tiểu Chu nói không sai, hôm nay mới là ngày đầu tiên, hắn quá gấp gáp.
Dương Cự Sâm là nằm vùng nên hẳn rất cẩn thận. Nhưng hắn cũng là con riêng của Kim gia nên biểu hiện bình thường chắc phải giống kẻ đột nhiên giàu lên.
Kiều Dĩ Hàng nghĩ đến nhập thần nên lúc đi không cẩn thận vấp phải bàn trà.
Cảm nhận được đau đớn truyền đến, tâm tình của hắn tụt thẳng xuống, muốn đá bay bàn trà. Đương nhiên trước đây hắn rất hay có xung động như vậy nhưng chưa từng thực hiện. Dù sao lấy đồ vật trút giận chẳng những ấu trĩ mà còn lãng phí tiền cùng tình cảm nữa.
Trong óc hắn bỗng lóe lên một tia sáng, Kiều Dĩ Hàng không đá bàn trà phát giận nhưng Dương Cự Sâm sẽ làm thế.
Kiều Dĩ Hàng duỗi chân, khống chế lực, đạp bàn trà sang bên.
Một tiếng ma sát chói tai vang lên.
Hắn vội ngồi xuống, kiểm tra xem có bị sứt mẻ miếng nào không.
Khi thấy khuôn mặt khẩn trương của mình phản chiếu trên mặt bàn, hắn đột nhiên bật cười.
Xem ra từ Kiều Dĩ Hàng biến thành Dương Cự Sâm còn cần rất nhiều thời gian.
Chờ hắn bình phục tâm trạng, đem bàn trà cẩn thận kéo lại chỗ cũ, mở máy vào game thì cũng đã mười giờ ba mươi sáu.
Kiều Dĩ Hàng đoán lúc này chắc hẳn Trương Tri đã quyết định.
Nếu hắn muốn tẩy bạch Tiểu Thuyền thì cũng kệ. Dù sao chơi game lâu vậy mà không chán thì cũng là gạt người với cả tạo nhân vật mới cũng dễ, phải rời bỏ kể cũng luyến tiếc nhưng luyện lại là được.
Lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ mở danh sách bạn ra, Chiến Hồn Vô Cực lại chưa lên.