Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 71 : Đồng hành (trung)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Kiều Dĩ Hàng lăn qua lăn lại trên giường cả tiếng đồng hồ mới ngủ lại được.



Sáng sớm Trương Tri đã tỉnh, thấy hắn ôm gối ghé vào chân giường, chân ở đầu giường đạp lên đầu gối chân kia, chăn phủ ngang người, tư thế giống như vận động viên chạy nước rút.



Trương Tri đứng dậy, dịch chăn giúp hắn rồi đi đánh răng rửa mặt.



Đến lúc đi ra thì cũng gần tám giờ.



Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông “Lang tới!“.



Di động ở đầu giường Kiều Dĩ Hàng rung lên.



Trương Tri vội vọt tới nhấc điện thoại lên, quay đầu thấy Kiều Dĩ Hàng chưa tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm.



Đầu kia truyền đến giọng của Cao Cần: “Buổi phát thanh lúc chín rưỡi hủy, đổi thành dự lễ khai trương của Đại Thế Kỷ, thuận tiện làm đại diện cho thương hiệu ngươi quảng cáo.“



Trương Tri đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhẹ giọng: “Chỉ sợ cũng phải hủy thôi.“



Cao Cần chỉ hơi chững lại một chút rồi lập tức hỏi: “Là thân thể không khỏe hay không đến kịp?“



“Có thể nói là cả hai.“



Lần này Cao Cần dừng lại lâu hơn một chút: “Cơ thể của ta chịu nổi, cũng dư dả thời gian nên có thể nghe ngươi từ từ giải thích.“



Cao Cần là lãnh đạo của Kiều Dĩ Hàng nên dù không ưa, Trương Tri vẫn phải giải thích rõ ràng, chỉ là lược đi quá trình lằng nhằng, cố gắng thể hiện tinh thần quên mình, lấy giúp người làm niềm vui của Kiều Dĩ Hàng.



Cao Cần lẳng lặng nghe hết: “Gần đây hoạt động của ta-xi C thị rất đình trệ hả?“



“Chắc là gặp nguy cơ tài chính.“  Trương Tri hiểu hắn ám chỉ gì nhưng nếu hắn dùng phương thức hàm hồ đến nói, mình cũng đành hàm hồ đáp lại thôi.



“Tàu hỏa bãi công sao?“



“Chắc là cũng gặp nguy cơ tài chính.“



Cao Cần: “Xem ra suy thoái kinh tế ảnh hưởng rộng khắp.“



“Đúng thế.“ Trương Tri định dập máy.



Cao Cần đột nhiên thở dài: “Như thế cũng tốt, nếu Đại Kiều thực sự thất nghiệp có thể đổi nghề sang lái ta-xi.“







Biết rõ lời Cao Cần chỉ là giả bộ đặt bẫy nhưng Trương Tri không nhịn được mà chui vào: “Có ý gì?“



“Đại Kiều bị người hãm hại.“ Cao Cần nói ngắn gọn.




Nhưng Thiên Đấu lại nói rất nhiều với hắn, từ chuyện trong game đến ngoài game nhưng lại không một lời về chuyện gia đình, chỉ nói có chút ân hận.



Trương Tri chuyển đề tài: “Nghe nói ở đây mới mở một công viên hải dương. Dù sao cũng còn thời gian, đi xem một chút đi.”



Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu, tức giận: “Tôi có thể đi sao?”



Trương Tri như chỉ chờ câu nói này, đắc ý rút ra hai cái khẩu trang cùng mũ, màu sắc rất tiệp với quần áo đưa lúc trước.



Kiều Dĩ Hàng: “…”



Không chịu nổi mấy lời lải nhải của Trương Tri, Kiều Dĩ Hàng rời giường.



Hai người xuống lầu tự gọi bữa sáng rồi xuất phát đến công viên hải dương.



Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Kiều Dĩ Hàng không tệ, rõ ràng là hơn hẳn hôm qua.



Trương Tri: “Hình như hôm nay anh lái xe rất nhanh?”



Kiều Dĩ Hàng thâm ý nói: “Tăng tốc ở C thị quá nguy hiểm.”



Trương Tri mờ mịt.



Công viên hải dương nằm ở khu phố trung tâm, dù không có trên thiết bị chỉ đường nhưng tùy tiện hỏi vài người sẽ biết.



Kiều Dĩ Hàng đỗ xe xong liền nhận lấy khẩu trang và mũ.



Là nghệ sĩ, mấy thứ này rất quen thuộc với hắn. Quay đầu nhìn, Trương Tri cũng là bộ dáng y hệt vậy.



“Chúng ta rất dễ bị giữ lại đó.” Kiều Dĩ Hàng thấy mất tự nhiên. Một người còn chưa tính, đằng này lại là hai kẻ ăn mặc giống hệt nhau, “Nhìn thế nào cũng giống cướp chứ chẳng phải du khách.”



“Cướp cái gì? Ôm cá heo bỏ trốn sao?”



Kiều Dĩ Hàng: “Thực ra cậucó thể không đeo khẩu trang.” Chưa đến mức có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu đi?



“Không đeo sao mọi người biết chúng ta đi cùng nhau?”



“…” Hắn hoài nghi bản thân bị lừa gạt làm cướp.



Xuống xe, Trương Tri đi mua vé, Kiều Dĩ Hàng chờ ở cửa.



Một chiếc xe buýt chầm chậm dừng lại. Cửa vừa mở, đám học sinh tiểu học đã ùa xuống. Đi giữa là một nữ giáo viên, tay cầm loa, nhẹ nhàng nói: “Tới công viên hải dương rồi, mọi người nhớ nắm tay nhau, đi từ từ thôi. Đừng chạy lung tung nhé!”



Nghe tiếng líu ríu của đoàn học sinh, Kiều Dĩ Hàng thấy hơi đau đầu.