Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 9 : Có duyên phận (hạ)
Ngày đăng: 16:32 19/04/20
Lo lắng cho việc chụp bìa ngày hôm sau, Kiều Dĩ Hàng luyện đến cấp ba mươi bảy thì lưu luyến không thôi lăn ra ngủ trên đất.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Chu đúng sáu giờ gọi hắn rời giường.
Kiều Dĩ Hàng đương nhiên không dậy sau đó tám giờ kém tự mình lái xe tới tạp chí phỏng vấn.
Phỏng vấn “Úc Đan“ là do đích thân chủ biên Hoàng Khánh Phân tự mình ra ngựa khiến Kiều Dĩ Hàng có điểm phổng mũi.
Ngay từ ban đầu, hai bên đều rất khách khí. Câu chuyện cứ thế mà tiến triển. Sau khi đã hỏi thăm đủ thông tin sơ bộ cùng tâm tình của đối phương hôm nay, Hoàng Khánh Phân phát dấu hiệu tấn công.
“Tại lễ trao giải ngươi mặc vest trắng trông rất tuấn tú.“ Trước tiên cấp một viên đường.
Kiều Dĩ Hàng cười.
“Nhìn qua ti vi ta thấy ngươi luôn mỉm cười, xem chừng tâm tình thật tốt.“
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục mỉm cười.
“Bất quá lúc Cam Cố Bằng lên trao giải, ngươi cười có vẻ không được tự nhiên.“
“Thật không?“ Kiều Dĩ Hàng ra vẻ vô tội, “Đại khái là vì mệt mỏi.“
Hoàng Khánh Phân sao có thể dễ dàng buông tha, “Vậy ngươi đối với chuyện của Cam Cố Bằng có suy nghĩ gì không?“
“Quan điểm thì là có.“ Kiều Dĩ Hàng gật đầu.
Hoàng Khánh Phân mở to hai mắt, nhìn hắn trông chờ.
Hai người nhìn nhau được chừng mười giây thì nhịn không nổi nói: “Như vậy quan điểm của ngươi là…“
“Cũng chỉ là nhìn thôi, không có gì đặc sắc mà xem cả.“ Kiều Dĩ Hàng dường như không muốn nói tiếp.
Hoàng Khánh Phân không nghĩ tới hắn lại chơi chữ. Là chủ biên lại để một nghệ sĩ đùa giỡn bằng ngôn từ thế này thực sự là tổn thương tự tôn của nàng: “Vậy ngươi muốn nói… là thuyết pháp?“
“Ta không thấy chuyện này cần thuyết pháp gì đó. Thực sự.“ Kiều Dĩ Hàng thấy sắc mặt người đối diện xem chừng không được tốt, đột nhiên vươn tay vỗ nhẹ vào bàn tay cô đang để ở tay vịn ghế sô pha, cười nói: “Kỳ thực, chuyện thế này đều có hai mặt. Hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn*.“
(*có lỗi liền sửa, không lỗi thì càng thêm cố gắng)
Hoàng Khánh Phân cảm nhận được trong sát na độ ấm của bàn tay, lại nhìn khuôn mặt của hắn, trong lòng có chút hơi loạn nên đối với những gì hắn nói cũng không để ý. “Ân. Vậy đối với việc Cam Cố Bằng tự sát ngươi thấy thế nào?“
Kiều Dĩ Hàng sắc mặt nghiêm túc nói: “Ta nghĩ đây là vấn đề xã hội.“
Hoàng Khánh Phân cũng nghiêm túc lên: “Ân.“
“Vấn đề này đầu tiên phải từ phúc lợi xã hội mà nói…“ Kiều Dĩ Hàng húng hắng cổ họng, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
A?
Bất quá xung động vẫn chỉ là xung động mà thôi.
Tham gia vào làng giải trí, tu dưỡng cùng lực nhẫn nại của hắn càng ngày càng tăng.
Tay Trương Tri đặt lại ở trên bàn phím.
Chiến Hồn Vô Cực: Nàng là muội ta.
Vẫn như cũ, không ai nói thêm gì.
Bất quá chuyện này cũng coi như chìm xuống.
Dù sao Chiến Hồn Vô Cực cũng là phó hội trưởng Thiên Đạo Hữu Thường, hắn nói như vậy những người khác cũng chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Đương nhiên trong lòng không thể không oán thán một câu, tất cả đều phải có quan hệ a.
Cứ như vậy, Tiểu Thuyền nhờ hơi phó hội trưởng mà được ở lại Thiên Đạo Hữu Thường.
Địa vị vững chắc, chuyện hắn làm đầu tiên là lục danh sách hội viên, tìm ra những ID cướp trang bị của hắn.
Hươu trướng đạo gia, mãnh nam ABC, đao chi tử, si tâm nam nhân, Lạc & Thanh Ảnh.
Liên tiếp thấy những cái tên quen thuộc, máu trong người hắn sôi lên.
Chiến Hồn Vô Cực đột nhiên nhắn tin riêng cho hắn: Mộc Nhĩ Sơn, mau đến.
Tiểu Thuyền:?
Chiến Hồn Vô Cực: đêm nay không được ngủ!…Ít nhất…luyện đến cấp năm mươi.
…
Tuy rằng cách máy tính nhưng Kiều Dĩ Hàng có thể cảm nhận được sự tức giận cường đại truyền đến từ bên kia. Tuy hắn không biết tại sao lại kết nạp một người mới cấp bốn mươi nhưng dù sao giúp cũng là giúp. Thế nên hắn trả lời rất nhẹ nhàng.
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ngày mai ta phải đi làm.
Chiến Hồn Vô Cực: ông chủ ngươi cũng mướn người như ngươi sao?
Tiểu Thuyền: a?
Kiều Dĩ Hàng rất sửng sốt, nghe giọng điệu của hắn dường như rất hiểu biết hắn.
Chiến Hồn Vô Cực: đến!
Tiểu Thuyền: …
Tiểu Thuyền: nga.