Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ

Chương 1 : TỰ CHƯƠNG

Ngày đăng: 01:02 26/03/20

CHƯƠNG 0: TỰ CHƯƠNG Đó không phải là sự thật.
Đôi mắt trong sáng của Tuyết Nhi tràn nước mắt, thanh âm đầy oan ức. Từng cơn gió nhẹ thổi qua lay động y phục trắng tinh của nàng mang theo vài lọn tóc phất phơ khiến nàng hiện ra càng thêm đáng thương. Ta còn muốn nói thêm vài lời tuyệt tình, chính là vẻ mặt của Tuyết Nhi khiến cho ta tràn đầy tự trách, nỗi đau khổ trong lòng khiến cho ta tắc họng không thể nói nên lời.
Ta nỗ lực cố làm lắng xuống cảm tình đang dâng trào trong lòng, không dám biểu lộ một tia do dự và thương tiếc vì sợ rằng bị Tuyết Nhi nhận ra, cũng sợ rằng bản thân không thể khống chế cảm tình mà ôm Tuyết Nhi vào lòng.
- Chẳng nhẽ huynh liên tục đều là lừa dối muội. - Huynh quên lời hứa của chúng ra rồi ư. - Phong, vì sao, nói cho muội biết vì sao...... Muội không thể không có huynh. Nhìn thấy ta không trả lời, Tuyết Nhi cũng không nhịn được nữa, từng giọt nước mắt oan ức rơi xuống. Chẳng nhẽ thật sự không thể vãn hồi ư? - Lâm Phong, ngươi thật là hỗn đản, thật không phải là hảo vật.
Đại ca Vương Ngao Long bước nhanh tới trước, song quyền - Phanh phanh- đánh trên người của ta. Ta không cử động, hầu như không phòng bị mà thừa nhận lấy sự trùng kích này. Không nghĩ đến vài quyền này hung mãnh như vậy, lực đạo vượt quá ta tưởng tượng, vậy mà lại đánh ngã ta xuống đất. Lại thêm kịch liệt một chút nữa đi, như vậy còn không đủ. Đại ca Vương Ngao Long mang đến nhục thể đau đớn căn bản không thể chống lại bi thương và đau khổ trong lòng ta. Lòng ta sớm đã đau như dao cắt. Nếu như không phải đại ca Vương Ngao Long liên tục đả kích, quấy nhiễu những truy vấn liên tục của Tuyết Nhi thì sợ rằng ta đã khó mà che đậy được tình cảm, không thể đối diện với những chất vấn của Tuyết Nhi mà mặt không đổi sắc.
- Lâm Phong, chưa ai có thể ức hiếp muội muội của ta. Ta thật là mắt mù mới nhận biết kẻ vô sỉ là ngươi.-
Vương Ngao Long nói xong lại bước tới gần ta. Dựa theo tính cách của đại ca, khẳng định là huynh ấy muốn tiêu diệt ta.
- Lão đại, không cần trùng động.-
Lão tứ Lăng Vân và lão ngũ Trần Phong nhìn thấy tình thế không ổn liền cố hết sức kéo đại ca Vương Ngao Long lại.
- Tam ca, không cần nói đùa nữa, một điểm đều không buồn cười. Huynh sao có thể đối xử với Mộng Tuyết như vậy?- . Lão ngũ Trần Phong sớm đã không nhịn được nói.
- Tam ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?-
Mặc dù lão tứ Lăng Vân ngữ khí giống như bình thường, bất quá có thể nhìn ra lão tứ cũng là phi thường lo lắng. Tuyết Nhi vội vã mang theo tia hi vọng nhìn ta, trong mắt tràn đầy không tin, chờ đợi ta trả lời. Ta thảm hại đứng lên, thật muốn đi tới ôm chặt Tuyết Nhi vào trong lòng, hôn lên từng giọt nước mắt trắng tinh như ngọc trên mặt nàng mà nói: - Tuyết Nhi, xin lỗi! Huynh yêu muội! Là đại ca không đúng, không nên khiến cho muội thương tâm. - Xin lỗi, Tuyết Nhi.
Ta thật không dám tin là khi ta nói ra câu nói đó ta vẫn đứng nguyên tại chỗ mà không hề cử động. Ta thầm hận bản thân vì điều này có ý nghĩa là đã kết thúc. Đối với Tuyết Nhi mà nói thì ngôn ngữ của ta có ý nghĩa là không thể vãn hồi. - ĐCM! Lâm Phong, ta giết ngươi.- Vương Ngao Long đột nhiên tránh thoát lão tam và lão tứ, hướng về phía ta chạy tới. Đại ca Vương Ngao Long cố kiềm chế chờ ta trả lời và cũng là không tin ta lại thay đổi tình cảm. Kết quả như vậy đại ca bất kể thế nào cũng không thể chịu đựng được. Đến đây, mãnh liệt đánh ta đi, khiến cho thân thể của ta đau đớn thắng quá bi thương trong lòng, khiến cho ta tạm thời đạt được một tia giải thoát. Ta đã chuẩn bị kĩ càng.
- Vương Ngao Long, ngươi đừng có đến đây.-
Đứng bên cạnh ta là Lý Đồng nhìn thấy ta nhận đến đả kích sớm đã đau lòng không thôi. Hiện tại Vương Ngao Long lại khí thế hung hung hướng về phía ta, thấy ta lại không né tránh Lý Đồng liền vội vàng đứng tới phía trước của ta để ngăn cản Vương Ngao Long, mong dùng thân thể bảo hộ ta. - Đồng, tránh ra.- - Tránh ra.
Ta và Vương Ngao Long hầu như đồng thời lên tiếng. Ta nhẹ nhàng đẩy Lý Đồng sang một bên, trong mắt đối với nàng tràn đầy áy náy và tự trách, cũng có vô hạn cảm tạ.
- Phong. Lý Đồng nhìn ta kiên trì, trong mắt lệ thủy chớp lên, thanh âm tràn đầy nghẹn ngào. Ta lắc đầu, không dám đối diện với lệ thủy của Lý Đồng. Ngoại trừ Tuyết Nhi, Lý Đồng là người mà ta mắc nợ nhiều nhất. Đại ca Vương Ngao Long lần này không lại lưu tình, công kích mãnh liệt như mưa hướng tới thân thể của ta.
Ta vốn tu luyện thượng cổ võ học trong truyền thuyết. Đây là một bí mật của ta, ngoại trừ ta ra không có người nào biết cả. Nửa năm trước khi ra ngoài du lịch ta vô ý đạt được một quyển bí kíp tên là (Đế thần quyết) là thượng cổ võ học, sau khi trở về ta liên tục tìm tòi tu luyện.
Vì là lần đầu tiên tiếp xúc nên ta rất khó tiến nhập, thêm vào thời gian tu luyện chưa được nửa năm bởi vậy hiệu quả không lớn. Hiện tại ta vẫn giống như người bình thường nhưng mà ta có thể cảm giác đến ta vẫn là có một chút biến hóa. Hiện tại phản ứng của ta phi thường nhạy bén, thể chất và sức chịu đựng có rất lớn tăng cường, còn có thính lực và cảm giác đều vượt quá tưởng tượng của ta.
(Đế thần quyết) phát huy công hiệu. Mặc dù mới tu luyện đến đệ nhất tầng cảnh giới không có bao nhiêu uy lực nhưng mà thể chất của ta đã phát sinh một chút biến hóa, giúp ta ngăn cản những công kích này. Bất quá bởi vì ta không phòng ngự, mà công kích của Vương Ngao Long lại đặc biệt mạnh mẽ nên toàn thân ta lập tức đau đớn không chịu nổi, giống như xương cốt bị nát vụn. Công kích mãnh liệt như vậy nếu như là người bình thường căn bản không thể ngăn cản, sớm đã hộc máu.
- Đừng mà.
Vương Mộng Tuyết, Lý Đồng, lão tứ Lăng Vân và lão ngũ Trần Phong bốn người hầu như đồng thời phát ra thanh âm. Lý Đồng phi thân phác đến trên thân của ta, muốn dùng thân thể ngăn cản Vương Ngao Long tiến công, lão tứ Lăng Vân và lão ngũ Trần Phong vội vàng kéo đại ca Vương Ngao Long lại, Vương Mộng Tuyết đứng ngay giữa ta và Vương Ngao Long.
- Tam ca, rốt cuộc là làm sao?- Lão tứ Lăng Vân hỏi. - Đại ca, đừng mà. Tam ca sẽ mất mạng đó.- Lão ngũ Trần Phong vội vàng khuyên nhủ Vương Ngao Long. - Ca, đừng mà!. Vương mộng tuyết lắc đầu nói.
Tuyết Nhi không chịu được ta nhận đến một tia tổn thương cho dù là ta đã vô tình tổn thương nàng, nói với nàng lời - Chia tay- .
- Tuyết Nhi, muội còn bảo hộ hắn. Hắn không xứng, muội tránh ra. Tuyết Nhi dùng lực lắc đầu, trong lòng khó chịu khiến cho nàng không thể nói nên lời.
Ta nhìn thấy rất rõ vài giọt nước mắt khi Tuyết Nhi lắc đầu bay vào không trung, dưới ánh mặt trời lại trong sáng như ngọc. Ta đột nhiên phun ra một ngụm máu. Mặc dù Vương Ngao Long công kích toàn bộ hướng trên thân của ta chính là thân thể của ta còn có thể thừa nhận mà không thụ thương. Ta biết, kích thương ta chính là những giọt nước mắt phất phơ trong không trung của Tuyết Nhi. - Phong! Huynh làm sao vậy?- Lý Đồng vội vàng vừa đỡ ta dậy vừa khóc hỏi. Vương Mộng Tuyết nghe thấy thanh âm của Lý Đồng liền quay đầu lại và nhìn thấy ta thụ thương. Nàng bước tới trước vài bước muốn đỡ ta dậy, lau vệt máu trên mặt ta, xem xét thương thế của ta. Chính là nhìn thấy dáng vẻ thân mật của ta và Lý Đồng, nàng lại hồi tưởng đến lời nói ngoan tâm của nam nhân này.
- Mộng tuyết, huynh cảm thấy chúng ta không thích hợp, có thể muội sẽ càng có thích hợp quy thuộc...... Kì thật người huynh yêu là Lý Đồng.-
Vương Mộng Tuyết không thể tiếp tục bước tới, nàng biết rằng nam nhân này sẽ rời xa nàng và nàng sẽ lại không thể có nam nhân này, nàng cũng không thể trở thành nữ nhân của nam nhân này nữa.
- Vì sao?- Vương Mộng Tuyết lại hỏi, nhưng nàng nhìn thấy chỉ là thấy nam nhân này cúi đầu, không lại đối diện với ánh mắt của nàng.
- Ca, muội xin huynh, đừng mà. Chúng ta đi thôi, muội không muốn ở lại đây, muội không muốn lại nhìn thấy huynh ấy.- Vương Mộng Tuyết vội vàng kéo Vương Ngao Long lại, trong lòng cảm tình đã vô cùng hỗn loạn.
- Lâm Phong, chúng ta sau này nhất đao lưỡng đoạn. Ta không phải đại ca của ngươi, ngươi cũng không phải huynh đệ của ta.- Vương Ngao Long mặc dù muốn tiêu diệt ta, chính là bị vương mộng tuyết kéo lại không thể tiến tới trước.
Vương Ngao Long bất lực nhìn muội muội, biết Tuyết Nhi không có khiến cho nam nhân đê tiện này nhận đến tổn thương, dù là nam nhân này tổn thương Tuyết Nhi. Cảm tình của Tuyết Nhi đối với nam nhân này Vương Ngao Long chính là rõ như ban ngày.
- Hi vọng không cần lại khiến cho ta nhìn thấy ngươi, nếu không ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.- Vương Ngao Long không muốn khiến cho muội muội lại thương tâm, cũng không muốn làm trái ý muội muội bèn đỡ muội muội Vương Mộng Tuyết, dẫn lão tứ Lăng Vân hòa lão ngũ Trần Phong lên xe, tại tiếng động cơ vang lên dần dần rời khỏi.
- Tuyết Nhi......-
Ta mặc niệm trong lòng, ta có thể rõ ràng cảm giác đến Tuyết Nhi xuyên qua cửa kính ô tô nhìn ta, thần sắc thương tâm và không muốn xa rời đó khiến cho ta vĩnh cửu không thể quên được. Trong mắt ta tràn đầy lệ thủy.
- Tuyết Nhi.
Cuối cùng ta gầm lên một tiếng, gào lên cảm tình vốn chôn dấu trong đáy lòng. Chân khí của (Đế thần quyết) giống như phát điên di chuyển trong cơ thể ta thiếu chút nữa muốn phá thể mà ra, kim hoàng sắc quang mang càng chớp lên trong mắt ta.
- Phanh phanh phanh.- Ta liên tục đánh vào hòn đá ở bên cạnh, hoàn toàn không có cảm nhận đến song thủ đã tiên huyết lâm lâm...