Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ
Chương 133 : LIÊN HOA ĐÀM BIÊN
Ngày đăng: 01:04 26/03/20
"Ta đợi ngươi ở chỗ cũ(trước cửa trường học)."
"Uh."
Ta tắt điện thoại di động, đây là lần thứ hai ta và Lăng Ngọc Nhã ước hội, ta nhanh chóng chuẩn bị quần áo. Được hẹn hò với Lăng Ngọc Nhã khiến ta vô cùng hưng phấn, cũng khiến ta rất chờ mong, những mà chờ mong và hưng phấn vì cái gì thì ta cũng không rõ lắm.
Mở tủ đồ, ta đang muốn chọn lựa quần áo, nhưng mà thấy quần áo của ta đã được Lý Đồng gấp lại cẩn thận, sạch sẽ để ở bên trong, ta không khỏi sửng sốt, đây là sự quan tâm của Lý Đồng với ta.
Lâm Phong, ngươi đây là làm sao vậy, ngươi rõ ràng là đã có Lý Đồng, sao mà vẫn hoa tâm như vậy, ngươi vẫn còn hy vọng đến Lăng Ngọc Nhã sao, ngươi làm thế liệu có phải với sự yêu thương của Lý Đồng với ngươi không, chẳng lẽ ngươi không yêu Lý Đồng?
Ta đột nhiên phát hiện, tình cảm của ta rất hỗn loạn, mặc dù đã được mỹ nữ Lý Đồng yêu nhưng ta vẫn mơ tưởng đến nữ nhân khác.
Không, không phải, ta tuyệt đối yêu Lý Đồng, hơn nữa còn rất yêu Lý Đồng, tuyệt đối giống như tình cảm ta dành cho Tuyết Nhi, điều này là không thể hoài nghi, tình cảm mà ta dành cho Lý Đồng là phát ra từ tận trong tim mình.
Chỉ là ta và đại đa số nam nhân đều giống nhau, ta thích mỹ nữ, ta muốn có được thật nhiều mỹ nữ, ta luôn nghĩ rằng mình có đủ năng lực để bảo vệ những mỹ nữ mà mình yêu.
Đối với mỹ nữ, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt được, đây là bản tính của nam nhân, ta cũng là nam nhân, ta không thể nào kháng cự được mỹ nữ, bởi vậy đối mặt với tình yêu chuyên nhất(chỉ có một nữ nhân), ta không có tư cách lên tiếng.
Nhưng là ta dám khẳng định, ta là nam nhân có trách nhiệm, nhất định dùng toàn tâm toàn lực để bảo vệ nữ nhân của mình, có thể khiến cho những nữ nhân của ta cảm thấy an toàn và hành phúc.
Một năm trước, đối với Tuyết Nhi, ta không có làm được điều này, điều đó tạo thành thương tổn không thể phai đối với ta. Còn giờ đây, đối với Lý Đồng, ta dám khẳng định, ta chẳng những có thể hoàn thành điều đó mà còn khẳng định là ta có thể làm được rất xuất sắc, mặc kệ tình huống gì, mặc kệ cái nguyên nhân gì, Lý Đồng, vĩnh viễn đều là bảo bối của ta, vĩnh viễn sẽ không để nàng xa rời ta.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, ta vội chạy đến nơi hẹn với Lăng Ngọc Nhã, đối với mỹ nữ, đối với mỹ sắc, rất ít nam nhân có thể nhịn được, bất hạnh là ta cũng nằm trong hàng ngũ đó.
Lăng Ngọc Nhã vẫn luôn rực rỡ như vậy, khiến cho không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nàng, hôm nay nàng mặc một thân áo trắng tinh khiết, khiến cho rất nhiều tiểu nam sinh vô cùng si mê. Khiến cho ta cũng biến thành tiêu điểm khi bên cạnh nàng, khiến cho rất nhiều tiểu nam sinh hâm mộ và ghen ghét. Tại sao mỹ nữ văn tĩnh thành khiết này khi nhìn thấy nam nhân kia thì lại mỉm cười hiền dịu như vậy chứ, tất cả nam nhân có mặt đều ghen ghét nghĩ.
"Lâm Phong, có đạo lý là nam nhân để cho mỹ nữ chờ đợi sao."
Lăng Ngọc Nhã mân mê đôi môi của nàng than thở, trông thấy Lâm Phong luôn khiến nàng cảm thấy vui vẻ như vậy, luôn khiến nàng muốn làm nũng với hắn như vậy.
"Hắc hắc."
Ta chỉ cười cười, không biết nói gì đây.
"Kỳ Tiểu Giai không ở đây sao?"
Ta đột nhiên phát hiện, hôm nay cũng chỉ có hai người ta và Lăng Ngọc Nhã, Kỳ Tiểu Giai cũng không đi theo Lăng Ngọc Nhã. "Ngươi hy vọng Kỳ Tiểu Giai đi cùng sao, hay là hy vọng nàng vắng mặt? Ta khi về có thể hỏi Tiểu Giai vấn đề này xem."
Lăng Ngọc Nhã mỉm cười đả kích ta, xem ra nàng đã biết Kỳ Tiểu Giai chính là tâm bệnh của ta.
"Ta chỉ là kỳ quái là sao Kỳ Tiểu Giai không đi cũng ngươi thôi, hoàn toàn không có ý gì khác."
Ta luôn sợ Lăng Ngọc Nhã, vì thính thoảng nàng quá thông minh.
Nhưng mà thật hạnh phúc, Lăng Ngọc Nhã biết ta và Kỳ Tiểu Giai rất khó hòa hợp, vì có kinh nghiệm lần trước đi riêng với Lăng Ngọc Nhã nên ta cũng đoán ra, chắc chắn là Kỳ Tiểu Giai đang bị Lăng Ngọc Nhã "lừa" rồi, nhưng mà Lăng Ngọc Nhã lại muốn đi riêng với ta, điều này khiến ta vô cùng hạnh phúc.
"Đi thôi, hôm nay ngươi làm chủ. Chúng ta đi đâu đó chơi thôi."
Lăng Ngọc Nhã rất hy vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của ta, nhưng mà nàng thấy mặt ta cũng không có vẻ gì là bối rồi vì thế đành thay đổi vấn đề.
Bất quá, ta cũng không chú ý đến vẻ mặt hơi chút thất vọng của nàng, chỉ cần được đi cùng nàng là ta đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Ta và Lăng Ngọc Nhã đầu tiên là đi công viên dạo chơi, hai người vừa đi vừa nói chuyện, trông rất hạnh phúc, lúc này trong lòng chúng ta thì những nơi tẻ nhạt nhất cũng trở lên rất thơ mộng.
Đương nhiên, ta và Lăng Ngọc Nhã cũng mặc kệ là đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm của đám đông, điều này khiến ta vô cùng hạnh phúc, cảm giác tự tôn của nam nhân trỗi dậy mãnh liệt.
"Lâm Phong, mau xem, cảnh sắc nơi này thật đẹp."
Cách đó không xa có một hồ sen rất thơ mộng, khiến lòng người vô cùng thoải mái. Lăng Ngọc Nhã trông thấy cảnh sắc xinh đẹp này không thể kìm lòng lay lay cánh tay ta, nhưng mà nàng làm sao biết rằng, trong mắt ta nàng còn xinh đẹp hơn cả hoa, khí chất như thiên tiên trên trời khiến ta vô cùng say mê, đương nhiên, động tác làm nũng của nàng khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Lăng Ngọc Nhã lôi kéo ta đi tới bên cạnh hồ sen, ngọc thủ mềm mại của nàng nằm trong bàn tay ta, ta thật không ngờ mình lại có thể nắm được bàn tay nhu mĩ của nàng, tận hưởng cảm giác ôn nhu của nàng trong tình huống này.
Càng quan trong hơn là khi chúng ta đến bên cạnh hồ sen, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ta, đột nhiên ta phát hiện khoảng cách giữa chúng ta rất gần nhau, Lăng Ngọc Nhã cũng đã gắt gao ỷ ôi bên người ta, cả thân thể nàng gần như ngồi gọn trong lòng ta, khiến ta cảm nhận được thân thể mê người của nàng, hơn nữa ngọc thủ của nàng vẫn nằm trong bàn tay ta, để mặc cho ta nắm lấy, khiến ta ngửi được mùi hương thiếu nữ của nàng.
"Phác thông, phác thông......"
Trống ngực của ta đột nhiên đập rất lợi hại, máu cũng lưu chuyển nhanh hơn, thân thể ta đột nhiên như mất khống chế, nhìn Lăng Ngọc Nhã đang ngồi trong lòng ta, ta đột nhiên không cách nào khống chế được thân thể mình, cảm giác trong lòng cũng rất khẩn trương.
Làm sao lại có thể thế này được, mặc dù chỉ là Lăng Ngọc Nhã do lơ đãng mà có một số cử chỉ thân mật với ta, ta cũng cố thuyết phục mình nhiều lần nhưng dù sao ta cũng cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
"Ngọc Nhã."
Ở tận sâu trong lòng ta kêu lên, mặc dù ta giờ phút này rất hạnh phúc, những cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, Lăng Ngọc Nhã có những hành động này là vô tình sao!
Lăng Ngọc Nhã trước mặt ta trông rất đáng yêu, mỗi một cử động của nàng dù nhỏ nhất cũng khiến ta tràn ngập yêu thương, những cử động của nàng đều khiến cho tình cảm ở sâu trong đáy lòng ta trỗi dậy. Ta mặc dù không thể khống chế được thân thế mình, nhưng trong lúc vô thức ta vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng, ta càng thêm mở rộng vòng tay, ôm nàng thật chặt trong lòng mình, khiến khoảng cách của chúng ta càng thêm thân mật.
"Uh."
Ta tắt điện thoại di động, đây là lần thứ hai ta và Lăng Ngọc Nhã ước hội, ta nhanh chóng chuẩn bị quần áo. Được hẹn hò với Lăng Ngọc Nhã khiến ta vô cùng hưng phấn, cũng khiến ta rất chờ mong, những mà chờ mong và hưng phấn vì cái gì thì ta cũng không rõ lắm.
Mở tủ đồ, ta đang muốn chọn lựa quần áo, nhưng mà thấy quần áo của ta đã được Lý Đồng gấp lại cẩn thận, sạch sẽ để ở bên trong, ta không khỏi sửng sốt, đây là sự quan tâm của Lý Đồng với ta.
Lâm Phong, ngươi đây là làm sao vậy, ngươi rõ ràng là đã có Lý Đồng, sao mà vẫn hoa tâm như vậy, ngươi vẫn còn hy vọng đến Lăng Ngọc Nhã sao, ngươi làm thế liệu có phải với sự yêu thương của Lý Đồng với ngươi không, chẳng lẽ ngươi không yêu Lý Đồng?
Ta đột nhiên phát hiện, tình cảm của ta rất hỗn loạn, mặc dù đã được mỹ nữ Lý Đồng yêu nhưng ta vẫn mơ tưởng đến nữ nhân khác.
Không, không phải, ta tuyệt đối yêu Lý Đồng, hơn nữa còn rất yêu Lý Đồng, tuyệt đối giống như tình cảm ta dành cho Tuyết Nhi, điều này là không thể hoài nghi, tình cảm mà ta dành cho Lý Đồng là phát ra từ tận trong tim mình.
Chỉ là ta và đại đa số nam nhân đều giống nhau, ta thích mỹ nữ, ta muốn có được thật nhiều mỹ nữ, ta luôn nghĩ rằng mình có đủ năng lực để bảo vệ những mỹ nữ mà mình yêu.
Đối với mỹ nữ, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt được, đây là bản tính của nam nhân, ta cũng là nam nhân, ta không thể nào kháng cự được mỹ nữ, bởi vậy đối mặt với tình yêu chuyên nhất(chỉ có một nữ nhân), ta không có tư cách lên tiếng.
Nhưng là ta dám khẳng định, ta là nam nhân có trách nhiệm, nhất định dùng toàn tâm toàn lực để bảo vệ nữ nhân của mình, có thể khiến cho những nữ nhân của ta cảm thấy an toàn và hành phúc.
Một năm trước, đối với Tuyết Nhi, ta không có làm được điều này, điều đó tạo thành thương tổn không thể phai đối với ta. Còn giờ đây, đối với Lý Đồng, ta dám khẳng định, ta chẳng những có thể hoàn thành điều đó mà còn khẳng định là ta có thể làm được rất xuất sắc, mặc kệ tình huống gì, mặc kệ cái nguyên nhân gì, Lý Đồng, vĩnh viễn đều là bảo bối của ta, vĩnh viễn sẽ không để nàng xa rời ta.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, ta vội chạy đến nơi hẹn với Lăng Ngọc Nhã, đối với mỹ nữ, đối với mỹ sắc, rất ít nam nhân có thể nhịn được, bất hạnh là ta cũng nằm trong hàng ngũ đó.
Lăng Ngọc Nhã vẫn luôn rực rỡ như vậy, khiến cho không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nàng, hôm nay nàng mặc một thân áo trắng tinh khiết, khiến cho rất nhiều tiểu nam sinh vô cùng si mê. Khiến cho ta cũng biến thành tiêu điểm khi bên cạnh nàng, khiến cho rất nhiều tiểu nam sinh hâm mộ và ghen ghét. Tại sao mỹ nữ văn tĩnh thành khiết này khi nhìn thấy nam nhân kia thì lại mỉm cười hiền dịu như vậy chứ, tất cả nam nhân có mặt đều ghen ghét nghĩ.
"Lâm Phong, có đạo lý là nam nhân để cho mỹ nữ chờ đợi sao."
Lăng Ngọc Nhã mân mê đôi môi của nàng than thở, trông thấy Lâm Phong luôn khiến nàng cảm thấy vui vẻ như vậy, luôn khiến nàng muốn làm nũng với hắn như vậy.
"Hắc hắc."
Ta chỉ cười cười, không biết nói gì đây.
"Kỳ Tiểu Giai không ở đây sao?"
Ta đột nhiên phát hiện, hôm nay cũng chỉ có hai người ta và Lăng Ngọc Nhã, Kỳ Tiểu Giai cũng không đi theo Lăng Ngọc Nhã. "Ngươi hy vọng Kỳ Tiểu Giai đi cùng sao, hay là hy vọng nàng vắng mặt? Ta khi về có thể hỏi Tiểu Giai vấn đề này xem."
Lăng Ngọc Nhã mỉm cười đả kích ta, xem ra nàng đã biết Kỳ Tiểu Giai chính là tâm bệnh của ta.
"Ta chỉ là kỳ quái là sao Kỳ Tiểu Giai không đi cũng ngươi thôi, hoàn toàn không có ý gì khác."
Ta luôn sợ Lăng Ngọc Nhã, vì thính thoảng nàng quá thông minh.
Nhưng mà thật hạnh phúc, Lăng Ngọc Nhã biết ta và Kỳ Tiểu Giai rất khó hòa hợp, vì có kinh nghiệm lần trước đi riêng với Lăng Ngọc Nhã nên ta cũng đoán ra, chắc chắn là Kỳ Tiểu Giai đang bị Lăng Ngọc Nhã "lừa" rồi, nhưng mà Lăng Ngọc Nhã lại muốn đi riêng với ta, điều này khiến ta vô cùng hạnh phúc.
"Đi thôi, hôm nay ngươi làm chủ. Chúng ta đi đâu đó chơi thôi."
Lăng Ngọc Nhã rất hy vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của ta, nhưng mà nàng thấy mặt ta cũng không có vẻ gì là bối rồi vì thế đành thay đổi vấn đề.
Bất quá, ta cũng không chú ý đến vẻ mặt hơi chút thất vọng của nàng, chỉ cần được đi cùng nàng là ta đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Ta và Lăng Ngọc Nhã đầu tiên là đi công viên dạo chơi, hai người vừa đi vừa nói chuyện, trông rất hạnh phúc, lúc này trong lòng chúng ta thì những nơi tẻ nhạt nhất cũng trở lên rất thơ mộng.
Đương nhiên, ta và Lăng Ngọc Nhã cũng mặc kệ là đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm của đám đông, điều này khiến ta vô cùng hạnh phúc, cảm giác tự tôn của nam nhân trỗi dậy mãnh liệt.
"Lâm Phong, mau xem, cảnh sắc nơi này thật đẹp."
Cách đó không xa có một hồ sen rất thơ mộng, khiến lòng người vô cùng thoải mái. Lăng Ngọc Nhã trông thấy cảnh sắc xinh đẹp này không thể kìm lòng lay lay cánh tay ta, nhưng mà nàng làm sao biết rằng, trong mắt ta nàng còn xinh đẹp hơn cả hoa, khí chất như thiên tiên trên trời khiến ta vô cùng say mê, đương nhiên, động tác làm nũng của nàng khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Lăng Ngọc Nhã lôi kéo ta đi tới bên cạnh hồ sen, ngọc thủ mềm mại của nàng nằm trong bàn tay ta, ta thật không ngờ mình lại có thể nắm được bàn tay nhu mĩ của nàng, tận hưởng cảm giác ôn nhu của nàng trong tình huống này.
Càng quan trong hơn là khi chúng ta đến bên cạnh hồ sen, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh ta, đột nhiên ta phát hiện khoảng cách giữa chúng ta rất gần nhau, Lăng Ngọc Nhã cũng đã gắt gao ỷ ôi bên người ta, cả thân thể nàng gần như ngồi gọn trong lòng ta, khiến ta cảm nhận được thân thể mê người của nàng, hơn nữa ngọc thủ của nàng vẫn nằm trong bàn tay ta, để mặc cho ta nắm lấy, khiến ta ngửi được mùi hương thiếu nữ của nàng.
"Phác thông, phác thông......"
Trống ngực của ta đột nhiên đập rất lợi hại, máu cũng lưu chuyển nhanh hơn, thân thể ta đột nhiên như mất khống chế, nhìn Lăng Ngọc Nhã đang ngồi trong lòng ta, ta đột nhiên không cách nào khống chế được thân thể mình, cảm giác trong lòng cũng rất khẩn trương.
Làm sao lại có thể thế này được, mặc dù chỉ là Lăng Ngọc Nhã do lơ đãng mà có một số cử chỉ thân mật với ta, ta cũng cố thuyết phục mình nhiều lần nhưng dù sao ta cũng cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
"Ngọc Nhã."
Ở tận sâu trong lòng ta kêu lên, mặc dù ta giờ phút này rất hạnh phúc, những cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, Lăng Ngọc Nhã có những hành động này là vô tình sao!
Lăng Ngọc Nhã trước mặt ta trông rất đáng yêu, mỗi một cử động của nàng dù nhỏ nhất cũng khiến ta tràn ngập yêu thương, những cử động của nàng đều khiến cho tình cảm ở sâu trong đáy lòng ta trỗi dậy. Ta mặc dù không thể khống chế được thân thế mình, nhưng trong lúc vô thức ta vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng, ta càng thêm mở rộng vòng tay, ôm nàng thật chặt trong lòng mình, khiến khoảng cách của chúng ta càng thêm thân mật.