Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ

Chương 230 : HỒ ĐIỆP HOA VĂN

Ngày đăng: 01:05 26/03/20

Hai cô gái này có quan hệ gì với kỵ sĩ Thạch Đầu Thành.
Lão tửu đang chìm trong suy tư, đột nhiên thấy ta lấy ra một cái lệnh bài đen đen, cảm thấy quen mắt, sau đó lại nghe ta nói, đột nhiên chấn động, không nói nên lời.
- Cái gì, Kiến Bang Lệnh!
Sau khi cái Kiến Bang Lệnh đầu tiên của "Vương Giả" được đấu giá thành công, Long Vũ Thiên thành lập được bang thì Kiến Bang Lệnh thành vật tượng trưng cho tài phú cùng danh vọng, người chơi đều nổi điên, liềm mạng tìm kiếm Kiến Bang Lệnh để có thể phất lên, có thể nổi danh nhanh chóng.
Chỉ là bạch ngân BOSS cấp trên 30 mới bạo ra Kiến Bang Lệnh, tỉ lệ lại siêu thấp, khiến cho Kiến Bang Lệnh thành thứ cực kì quý giá, chỉ muốn mà không có, hiện tại, "Vương Giả" mới chỉ có hai bang được thành lập.
Ai ngờ, Thạch Đầu Thành lại cực kì kinh dị, kiếm được một cái Kiến Bang Lệnh nữa!
Nếu không phải "Vương Giả" bị hệ thống " Phi Thiên" khống chế, không thể thay đổi được tỷ lệ của trò chơi, lão tửu thật sự nghi ngờ Thạch Đầu Thành có quan hệ với tập đoàn Phi Long.
- Thạch Đầu, cái Kiến Bang Lệnh này lại đem bán, không muốn lập bang sao?
- Đem bán!
Không để bán ta lấy ra làm chi, không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời lão tửu.
- Thạch Đầu, lập bang bây giờ là một cơ hội cực lớn, có tiềm lực quan trọng cho sự phát triển về sau, ngươi lại lãng phí, cơ hội mất đi không tìm lại được đâu…
Lão tửu không thể chịu được ra lại bị hút xuống, không thể vì một ít lợi nhuộn của Kiến Bang Lệnh mà đánh mất tiền đồ cùng sự nghiệp, lão muốn ta hồi tâm chuyển ý.
Dựa theo độ phát triển của "Vương Giả", nếu ta có thể lập bang, hơn nữa lại làm cho thực lực của bang phát triển chưa từng thấy trong "Vương Giả", làm cho ta từ người thường có thể thành danh nhân, uy danh vang vọng, thay đổi gia thế của ta cũng không phải không được.
Chỉ là lão tửu mới nói ra, ta đã cắt ngang.
- Lão tửu, ta không có hứng lập bang. Bằng hữu của ta đã cấp hai mươi, tìm vài món trang bị của ma pháp sư và kỵ sĩ hộ ta với, tốt nhất là trang bị hoàng kim.
Lão nhân này, đúng là cậy già lên mặt, tuy nói rất có lý nhưng ta làm thế nào cũng không cần lão nhiều lời.
- Thạch Đầu…
- Lão tửu, cái Kiến Bang Lệnh này có thể bán được khoảng bao nhiêu kim tệ.
Nhìn thấy lão tửu còn muốn nói, ta đành phải cắt lời lần nữa, sau đó nắm tay Lăng Ngọc Nhã, tiến đến quầy bên cạnh chọn trang bị.
Lão tửu buồn bực, xú tiểu tử Thạch Đầu Thành này liên tục cắt lời hắn, rất vô lễ, không hiểu thế nào là tôn trọng người già, nếu trong hiện thực, không ai dám lớn mật chen lời trước mặt lão như vậy.
- Ai!
Lão tửu thở dài một hơi, kỵ sĩ Thạch Đầu Thành kiên định vô cùng, căn bản không thể thương lượng, xem ra một khi hắn đã quyết định, người khác không thể thay đổi.
- Tuy cái Kiến Bang Lệnh này không trân quý như cái đầu tiên, nhưng vì bang hội đầu tiên của " Vương Giả" được thành lập, khiến cho các đội trưởng đại dong binh đoàn vô cùng khó chịu, cạnh tranh càng thêm khốc liệt, giá của nó sẽ không hề thấp.
Lão tửu nói một hồi, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Thạch Đầu, còn có một việc quan trọng nữa, lần trước đấu giá Kiến Bang Lệnh, vì người chơi đổi kim tệ trong "Vương Giả" ít, giá Kiến Bang Lệnh mới là 8200 vạn, nhưng bây giờ đã khác, người chơi không ngừng đổi tiền, ta đoán giá cái Kiến Bang Lệnh này ít nhất cũng là một triệu năm nghìn vạn.
Lão tửu chậm rãi nói, làm một thương nhân thành công, hắn cực kì hiểu được tình thế của "Vương Giả", hơn nữa đặt mình vào hoàn cảnh người khác, muốn cạnh tranh cái Kiến Bang Lệnh này, một triệu tám nghìn vạn là giá cao nhất lão đưa ra.
- Một triệu năm nghìn vạn, một nghìn năm trăm vạn nhân dân tệ.
Con số này làm ta ngây người, không thể phủ nhận, ta là người nghèo, có lẽ chỗ tiền ấy không là gì trong mắt người khác, với ta lại là con số cực kì lớn.
Mắt thấy mình buôn bán lời nhiều như vậy, sao có thể không hưng phấn, mặc kệ giàu hay nghèo, tự tay kiếm tiền vẫn là chuyện sướng nhất.
Hy vọng lão tửu không đoán sai, làm cho trận cuồng phong kim tệ này to hơn một chút!
- Thạch Đầu, tốt lắm, tối mai đấu giá hội tiến hành, đến lúc đó ngươi lại đây lấy vé.
Đối với lão tửu, ta không sử dụng Kiến Bang Lệnh lập bang mà đưa cho hắn đấu giá, hắn có thể thu lợi ở giữa, làm cho lão tửu đấu giá hành của hắn đạt mức không thể dùng tiền mà mua được.
Tin rằng đấu giá hội ngày mai sẽ cực kì náo nhiệt, cũng tạo thành một đỉnh cao chưa từng có, chỉ sợ sẽ không kém cỏi như lần đầu. - Lão tửu, đấu giá hội tối mai ta không đi, dù sao có lão lo, ta đi cũng không có tác dụng.
Giá cả đã được hệ thống bảo hộ, hết giờ đến lấy tiền là được, đi cũng chỉ xem náo nhiệt, không bằng lấy giờ đó mà làm việc.
Lão tửu đấu giá hành đã là trung tâm đấu giá lớn nhất của "Vương Giả", tiếc là trang bị hoàng kim ít không chịu nổi, hơn nữa thuộc tính lại không tốt, là trang bị hoàng kim cấp thấp, còn không bằng một ít đồ lam.
Trang bị hoàng kim trong "Vương Giả" thật khó kiếm, mỗi người chơi có một cái đã là rất giỏi rồi.
- Thạch Đầu, cái Hồ Điệp Diện Trảo kia thật đẹp.
Lúc này Lăng Ngọc Nhã nhìn thấy một cái Hồ Điệp Diện Trảo thật đẹp, vừa lôi ta đi vừa nói, xem ra cực kì thích, ta cầm lấy xem, dĩ nhiên là trang bị hoàng kim.
Hồ Điệp Hoa Văn:
Trang bị hoàng kim, yêu cầu:
Cấp hai mươi, một người yêu cái đẹp của bướm dùng hồ điệp lan hoa cùng tử kim đằng chế thành diện trảo, ngoại trừ vẻ đẹp cũng không có nhiều tác dụng.
Hiệu quả: bốn thuộc tính tăng 2, tốc độ hồi phục sinh mệnh tăng 5, tốc độ hồi phục ma pháp tăng 5, phụ gia: tốc độ di chuyển tăng 1, kháng các loại tăng 3%.
Kỹ năng: Hồ Điệp Phiên Phiên: kỹ năng chủ động, sau khi sủ dụng, có thể làm cho người dùng tăng thêm 1 tốc độ, né tránh tăng 20, thời gian 5 phút.
Ngất!
Hồ Điệp Hoa Văn màu tím cực kì xinh đẹp, giống như một con bướm thật, hơn nữa trong đó còn ẩn chức mùi thơm của hồ điệp lan hoa, vẻ ngoài thật sự không tồi.
Chỉ là thuộc tính quá kém, có thể bỏ qua, nhưng nhìn giá lại đến 80 kim tệ.
Gân gà!(DG:gân gà vừa dai vừa không có vị, bỏ đi thì tiếc mà để lại thì không làm được gì)
Đây là phản ứng đầu tiên của ta, trách không được sao không bán nổi, giá này quả thật là trên trời, người chơi này cũng ác quá đi, nhưng loại người chơi này ở các trò chơi không ít, đồ vât rác rưởi cũng đem ra làm bảo bối kiếm tiền.
Người này thật dũng cảm!