Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ
Chương 28 : HUYNH MUỘI TÌNH THÂM
Ngày đăng: 01:02 26/03/20
"Ca...", sặc, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Lý Đồng vừa mới nói đến tiểu muội, lập tức tiểu muội đẩy cửa phòng ta, chứng kiến tình cảnh giữa ta và Lý Đồng.
"Huynh xấu lắm...", Lý Đồng thấy tiểu muội đứng ở cửa, vội vã đẩy ta ra, mắc cở không dám ngẩng đầu dậy. "Ca...", tiểu muội lại lên tiếng gọi ta, lần này trong thanh âm của nàng có một chút khác thường, một chút kích động, thậm chí có chút nghẹn ngào". Ta còn chưa kịp phản ứng, tiểu muội đã quay đầu chạy đi. "Phong, tiểu muội có chuyện gì vậy?Huynh mau đi xem thử" Lý Đồng cũng thấy được sự khác thường của tiểu muội, vội vàng thúc giục ta. "Ừ" ta vội vàng mặc quần áo, đi xem tình hình của tiểu muội.
"Ô...ô...ô", ta vừa bước vào phòng của tiểu muội, lập tức chứng kiến nàng đang nằm úp mặt vào giường nhỏ giọng khóc.
"Tiểu muội, có chuyện gì vậy?"
Tiểu muội vẫn không phản ứng, tiếp tục nỉ non, không thèm để ý đến ta.
"Tiểu muội, rốt cục là có chuyện gì?", ta vươn tay kéo đầu vai của tiểu muội, lật người của nàng lại.
"Ô...ô...ô", trên khuôn mặt thanh tú của tiểu muội nước mắt như mưa, chiếc miệng nhỏ nhắn thương tâm nhếch lên, không ngừng phát ra tiếng khóc làm người ta đau lòng. Tiểu muội đang thật sự thương tâm, vẻ mặt thống khổ cùng thương tâm đó ta mới chỉ chứng kiến ở tiểu muội là lúc cha mẹ qua đời, bây giờ chứng kiến tiểu muội như thế, thật khiến lòng ta đau xót.
"Ngọc Hân, làm sao vậy? Có chuyện gì nói cho ca ca nghe được không?", nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tiểu muội, ta an ủi nàng. "Ngọc Hân, đừng khóc nữa, muội khóc làm ca ca đau lòng lắm, có chuyện gì cứ nói với ca ca, ca giúp muội giải quyết". Nhìn tiểu muội như trước im lặng, nước mắt không ngừng tuôn ra, ta không khỏi bối rối.
"Ca...huynh...huynh không cần muội nữa phải không?" Tiểu muội rốt cuộc cũng chịu mở miệng, có điều lời nàng vừa nói thiếu chút nữa làm ta bật ngửa.
"Ngốc nghếch, nói cái gì thế, ca làm sao mà không cần muội chứ?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
"Ô..ô.., ca, huynh muốn cùng Lý Đồng tỷ tỷ ở chung một chỗ, muội sợ lắm, muội sợ là huynh không cần muội nữa"
"Nói gì vậy, huynh..."
"Ca, huynh biết không? Lúc trước, muội mặc dù thích Mộng Tuyết tỷ tỷ nhưng muội không thích huynh cùng với tỷ ấy ở cùng một chỗ" Ta vừa muốn nói, tiểu muội lập tức ngắt lời ta.
"Mỗi khi ca ca và Mộng Tuyết tỷ tỷ ở chung, trong mắt huynh chỉ có Mộng Tuyết tỷ tỷ, không có Ngọc Hân, không chơi với Ngọc Hân, không ôm Ngọc Hân, lúc ấy Ngọc Hân thương tâm lắm".
"...", cái gì chứ, sao ta lại không nhớ là có chuyện đó nhỉ, ta lúc nào cũng một lòng bảo hộ cho tiểu muội, chưa bao giờ giống như tiểu muội nói, tuy nhiên lúc này ta không dám nói lung tung.
"Ca cả ngày đều cùng Mộng Tuyết tỷ tỷ ở cùng một chỗ, ca ca cũng không biết là Ngọc Hân đau lòng, tuy nhiên, lúc đó Ngọc Hân còn có ba và mẹ. Bây giờ, ca và Đồng tỷ tỷ ở cùng một chỗ, Ngọc Hân phải làm sao đây, sau này Ngọc Hân chỉ có một mình, không có ai yêu thương Ngọc Hân cả..." Tiểu muội nói tới đây, nhịn không được lại tiếp tục khóc, giống như là đứa bé bị lấy đi món đồ chơi yêu quý.
"Ngọc Hân ngốc nghếch, ai bảo muội suy nghĩ như vậy? Ca ca vĩnh viễn yêu thương muội, vĩnh viễn cùng muội ở một chỗ. Muội quên rồi sao, ca ca đã nói muội là tiểu bảo bối của ca ca mà".
"Thật không? Ca ca vĩnh viễn không rời bỏ muội chứ? Vĩnh viễn yêu thương muội? Cho dù ca cùng Đồng tỷ tỷ ở chung thì vẫn yêu thương muội sao?" Cuối cùng tiểu muội cũng ngừng khóc, trong đôi mắt tràn lệ nhìn ta đầy hi vọng và chờ đợi.
"Đương nhiên rồi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, ca đều yêu thương Ngọc Hân vậy mà Ngọc Hân lại hoài nghi lão ca của ngươi, thật làm lão ca đau lòng", ta gật đầu khẳng định, trấn an tiểu muội, đưa tay lau đi những giọt lệ còn lưu lại trên mặt nàng, yêu thương ngắt nhẹ chóp mũi tiểu muội.
"Ca, thật vậy sao? Muội vui lắm", tiểu muội đột nhiên nhào vào lòng ta, nước mắt vừa ngừng lại chảy ra. "Ca, hôn muội giống như hồi trước đi" Tiểu muội bắt đầu làm nũng. Ta ôm lấy nàng, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt như hoa như ngọc kia rồi cắn nhẹ vào chóp mũi của nàng.
"Con trùng lười, rời giường mau"
"Vâng", tiểu muội vẫn chưa chịu rời khỏi ngực ta, chiếc miệng nhỏ nhắn hướng đến một bên má ta hôn một cái, chiếc lưỡi thơm kho khẽ liếm mặt ta.
Ăn điểm tâm xong, nhìn tiểu muội và Lý Đồng tiến vào trò chơi, ta cũng nhanh chóng đội đầu khôi, tiếp tục chinh chiến Vương giả. Bây giờ cấp bậc ta và người chơi khác hơn kém không nhiều, nếu không cố gắng thăng cấp, rất nhanh sẽ bị người chơi khác vượt qua. Một trận quang mang loé lên, ta liền xuất hiện tại địa điểm đã hạ tuyến lần trước chính là tầng một Hắc thạch tháp. Xung quanh vẫn như cũ, một mảnh hắc ám, tràn ngập âm thanh "lạc chi, lạc chi" của đầu khớp xương va chạm vào nhau, nghe thật doạ người. Tuy nhiên, ta phấn đấu ở chỗ này ba ngày, sớm đã quen thuộc với âm thanh kia nên đối với ta chẳng hề ảnh hưởng. Trước kia, đánh khô lâu binh lính giúp ta tăng lên kinh nghiệm, tiếc là bây giờ ta đang vội về thành thay đổi 20 cấp trang bị nên không có thời gian để ý đến bọn chúng, lập tức đi tìm lão Đại của bọn chúng là khô lâu đội trưởng. Không phải chứ, ngay khi ta đang nhìn xung quanh tìm kiếm khô lâu đội trưởng thì nó đã phát hiện ra ta, hét lớn một tiếng, hướng ta xông đến. Xem ra, liên tục ba ngày bị ta giết, khô lâu đội trưởng đã hận ta thấu xương nên vừa mới thấy ta đã vọt tới, muốn báo thù rửa hận. Lúc ta còn ở cấp 13, đơn đả độc đấu với nó cũng không thành vấn đề, huống chi bây giờ ta đã cấp 20, còn có thể sợ tiểu mao tặc này sao. Nắm chặt cương đao trong tay, ta cũng dũng cảm tiến lên. - 230, - 480, - 470, liên tục phát ra bạo kích (*), thật sự là sảng khoái. Ta bây giờ thực lực siêu cường, mặc dù công kích hiện tại chưa phải là công kích mạnh nhất của ta nhưng mỗi đao chém xuống đều khiến tính mạng của khô lâu đội trưởng giảm đi đáng kể, trong chớp mắt còn không đến một phần mười.
Khô lâu chi nhận, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng. Hiệu quả thế nào, có phải đồ vật tốt hay không, về thành giám định sẽ biết. Ta lập tức sử dụng Hồi thành quyển, trong chớp mắt về đến Thiên Long thành. Trong thành bây giờ khắp nơi đều là người chơi, đường xá chật như nêm, ồn ào hỗn tạp, náo nhiệt phi thường, so với lúc ta đến chuyển chức thật đúng là một trời một vực. Tuy nhiên, ta không có thời gian để ý đến xung quanh, lập tức rẽ đám đống chạy đến thương khố
"Ngao~", khô lâu đội trưởng hống lên một tiếng, xảy ra cường hoá, một trận quang mang màu đen hiện lên, đến lượt khô lâu đội trưởng công kích. Xem ra khô lâu đội trưởng bị ta giết nhiều lần, đối với ta sinh ra cừu hận, đến một mức độ nhất định liền phát sinh cường hoá hoặc tiến hoá. - 30, - 25, miss, miss, ta đứng bất động để xem thử thuộc tính, không biết khô lâu đội trưởng có thể tạo cho ta bao nhiêu thương tổn. Khiến ta hài lòng là lúc này mặc dù không mặc 20 cấp trang bị nhưng thương tổn cũng không đáng kể. Thôi, không chơi với ngươi nữa, vung đao chém thêm vài nhát, lập tức giải quyết khô lâu đội trưởng đã được cường hoá. "Phanh" một tiếng, một vật màu vàng trông giống như chiến đao rơi ra. "Ha ha ha", thật sự là mừng đến phát khóc. Điểm may mắn của ta mặc dù cao nhưng đến hiện tại vẫn chưa hề đánh rơi ra vũ khí của kỵ sĩ, công kích thấp vẫn là khuyết điểm của ta, cuối cùng cũng đánh rơi một cây hoàng kim chiến đao, cao hứng đến mức nào, có lẽ không cần nói cũng biết, thật sự là trời thương a. Kiểm tra vũ khí có hình dáng như chiến đao, tản ra ánh sáng màu vàng, thấy trên thân màu đỏ sậm, không phải do kim chúc tạo thành mà giống như là sử dụng khớp xương chế tạo ra, vô cùng chắc chắn và sắc bén. Hơn nữa vũ khí có hình dáng lạ lùng, thoạt nhìn giống như xương sườn của con người.
Khô lâu chi nhận, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng. Hiệu quả thế nào, có phải đồ vật tốt hay không, về thành giám định sẽ biết. Ta lập tức sử dụng Hồi thành quyển, trong chớp mắt về đến Thiên Long thành. Trong thành bây giờ khắp nơi đều là người chơi, đường xá chật như nêm, ồn ào hỗn tạp, náo nhiệt phi thường, so với lúc ta đến chuyển chức thật đúng là một trời một vực. Tuy nhiên, ta không có thời gian để ý đến xung quanh, lập tức rẽ đám đống chạy đến thương khố (), lấy ra 20 cấp cực phẩm trang bị đem đi giám định (*).
Khô lâu chi nhận, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng. Hiệu quả thế nào, có phải đồ vật tốt hay không, về thành giám định sẽ biết. Ta lập tức sử dụng Hồi thành quyển, trong chớp mắt về đến Thiên Long thành. Trong thành bây giờ khắp nơi đều là người chơi, đường xá chật như nêm, ồn ào hỗn tạp, náo nhiệt phi thường, so với lúc ta đến chuyển chức thật đúng là một trời một vực. Tuy nhiên, ta không có thời gian để ý đến xung quanh, lập tức rẽ đám đống chạy đến thương khố (), lấy ra 20 cấp cực phẩm trang bị đem đi giám định (*).
(*): bạo kích = anh em chơi game hay gọi là "đam" (dam --> damage)
(**): thương khố = nhà kho (chính là hòm đồ trong game đó anh em)
(*): trong game Vương giả, ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt, cực phẩm trang bị rơi ra từ quái vật thường bị che giấu thuộc tính, người chơi phải có Giám định thuật hoặc đem đến NPC giám định thì mới có thể sử dụng vật phẩm.
"Huynh xấu lắm...", Lý Đồng thấy tiểu muội đứng ở cửa, vội vã đẩy ta ra, mắc cở không dám ngẩng đầu dậy. "Ca...", tiểu muội lại lên tiếng gọi ta, lần này trong thanh âm của nàng có một chút khác thường, một chút kích động, thậm chí có chút nghẹn ngào". Ta còn chưa kịp phản ứng, tiểu muội đã quay đầu chạy đi. "Phong, tiểu muội có chuyện gì vậy?Huynh mau đi xem thử" Lý Đồng cũng thấy được sự khác thường của tiểu muội, vội vàng thúc giục ta. "Ừ" ta vội vàng mặc quần áo, đi xem tình hình của tiểu muội.
"Ô...ô...ô", ta vừa bước vào phòng của tiểu muội, lập tức chứng kiến nàng đang nằm úp mặt vào giường nhỏ giọng khóc.
"Tiểu muội, có chuyện gì vậy?"
Tiểu muội vẫn không phản ứng, tiếp tục nỉ non, không thèm để ý đến ta.
"Tiểu muội, rốt cục là có chuyện gì?", ta vươn tay kéo đầu vai của tiểu muội, lật người của nàng lại.
"Ô...ô...ô", trên khuôn mặt thanh tú của tiểu muội nước mắt như mưa, chiếc miệng nhỏ nhắn thương tâm nhếch lên, không ngừng phát ra tiếng khóc làm người ta đau lòng. Tiểu muội đang thật sự thương tâm, vẻ mặt thống khổ cùng thương tâm đó ta mới chỉ chứng kiến ở tiểu muội là lúc cha mẹ qua đời, bây giờ chứng kiến tiểu muội như thế, thật khiến lòng ta đau xót.
"Ngọc Hân, làm sao vậy? Có chuyện gì nói cho ca ca nghe được không?", nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt tiểu muội, ta an ủi nàng. "Ngọc Hân, đừng khóc nữa, muội khóc làm ca ca đau lòng lắm, có chuyện gì cứ nói với ca ca, ca giúp muội giải quyết". Nhìn tiểu muội như trước im lặng, nước mắt không ngừng tuôn ra, ta không khỏi bối rối.
"Ca...huynh...huynh không cần muội nữa phải không?" Tiểu muội rốt cuộc cũng chịu mở miệng, có điều lời nàng vừa nói thiếu chút nữa làm ta bật ngửa.
"Ngốc nghếch, nói cái gì thế, ca làm sao mà không cần muội chứ?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
"Ô..ô.., ca, huynh muốn cùng Lý Đồng tỷ tỷ ở chung một chỗ, muội sợ lắm, muội sợ là huynh không cần muội nữa"
"Nói gì vậy, huynh..."
"Ca, huynh biết không? Lúc trước, muội mặc dù thích Mộng Tuyết tỷ tỷ nhưng muội không thích huynh cùng với tỷ ấy ở cùng một chỗ" Ta vừa muốn nói, tiểu muội lập tức ngắt lời ta.
"Mỗi khi ca ca và Mộng Tuyết tỷ tỷ ở chung, trong mắt huynh chỉ có Mộng Tuyết tỷ tỷ, không có Ngọc Hân, không chơi với Ngọc Hân, không ôm Ngọc Hân, lúc ấy Ngọc Hân thương tâm lắm".
"...", cái gì chứ, sao ta lại không nhớ là có chuyện đó nhỉ, ta lúc nào cũng một lòng bảo hộ cho tiểu muội, chưa bao giờ giống như tiểu muội nói, tuy nhiên lúc này ta không dám nói lung tung.
"Ca cả ngày đều cùng Mộng Tuyết tỷ tỷ ở cùng một chỗ, ca ca cũng không biết là Ngọc Hân đau lòng, tuy nhiên, lúc đó Ngọc Hân còn có ba và mẹ. Bây giờ, ca và Đồng tỷ tỷ ở cùng một chỗ, Ngọc Hân phải làm sao đây, sau này Ngọc Hân chỉ có một mình, không có ai yêu thương Ngọc Hân cả..." Tiểu muội nói tới đây, nhịn không được lại tiếp tục khóc, giống như là đứa bé bị lấy đi món đồ chơi yêu quý.
"Ngọc Hân ngốc nghếch, ai bảo muội suy nghĩ như vậy? Ca ca vĩnh viễn yêu thương muội, vĩnh viễn cùng muội ở một chỗ. Muội quên rồi sao, ca ca đã nói muội là tiểu bảo bối của ca ca mà".
"Thật không? Ca ca vĩnh viễn không rời bỏ muội chứ? Vĩnh viễn yêu thương muội? Cho dù ca cùng Đồng tỷ tỷ ở chung thì vẫn yêu thương muội sao?" Cuối cùng tiểu muội cũng ngừng khóc, trong đôi mắt tràn lệ nhìn ta đầy hi vọng và chờ đợi.
"Đương nhiên rồi, mặc kệ chuyện gì xảy ra, ca đều yêu thương Ngọc Hân vậy mà Ngọc Hân lại hoài nghi lão ca của ngươi, thật làm lão ca đau lòng", ta gật đầu khẳng định, trấn an tiểu muội, đưa tay lau đi những giọt lệ còn lưu lại trên mặt nàng, yêu thương ngắt nhẹ chóp mũi tiểu muội.
"Ca, thật vậy sao? Muội vui lắm", tiểu muội đột nhiên nhào vào lòng ta, nước mắt vừa ngừng lại chảy ra. "Ca, hôn muội giống như hồi trước đi" Tiểu muội bắt đầu làm nũng. Ta ôm lấy nàng, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt như hoa như ngọc kia rồi cắn nhẹ vào chóp mũi của nàng.
"Con trùng lười, rời giường mau"
"Vâng", tiểu muội vẫn chưa chịu rời khỏi ngực ta, chiếc miệng nhỏ nhắn hướng đến một bên má ta hôn một cái, chiếc lưỡi thơm kho khẽ liếm mặt ta.
Ăn điểm tâm xong, nhìn tiểu muội và Lý Đồng tiến vào trò chơi, ta cũng nhanh chóng đội đầu khôi, tiếp tục chinh chiến Vương giả. Bây giờ cấp bậc ta và người chơi khác hơn kém không nhiều, nếu không cố gắng thăng cấp, rất nhanh sẽ bị người chơi khác vượt qua. Một trận quang mang loé lên, ta liền xuất hiện tại địa điểm đã hạ tuyến lần trước chính là tầng một Hắc thạch tháp. Xung quanh vẫn như cũ, một mảnh hắc ám, tràn ngập âm thanh "lạc chi, lạc chi" của đầu khớp xương va chạm vào nhau, nghe thật doạ người. Tuy nhiên, ta phấn đấu ở chỗ này ba ngày, sớm đã quen thuộc với âm thanh kia nên đối với ta chẳng hề ảnh hưởng. Trước kia, đánh khô lâu binh lính giúp ta tăng lên kinh nghiệm, tiếc là bây giờ ta đang vội về thành thay đổi 20 cấp trang bị nên không có thời gian để ý đến bọn chúng, lập tức đi tìm lão Đại của bọn chúng là khô lâu đội trưởng. Không phải chứ, ngay khi ta đang nhìn xung quanh tìm kiếm khô lâu đội trưởng thì nó đã phát hiện ra ta, hét lớn một tiếng, hướng ta xông đến. Xem ra, liên tục ba ngày bị ta giết, khô lâu đội trưởng đã hận ta thấu xương nên vừa mới thấy ta đã vọt tới, muốn báo thù rửa hận. Lúc ta còn ở cấp 13, đơn đả độc đấu với nó cũng không thành vấn đề, huống chi bây giờ ta đã cấp 20, còn có thể sợ tiểu mao tặc này sao. Nắm chặt cương đao trong tay, ta cũng dũng cảm tiến lên. - 230, - 480, - 470, liên tục phát ra bạo kích (*), thật sự là sảng khoái. Ta bây giờ thực lực siêu cường, mặc dù công kích hiện tại chưa phải là công kích mạnh nhất của ta nhưng mỗi đao chém xuống đều khiến tính mạng của khô lâu đội trưởng giảm đi đáng kể, trong chớp mắt còn không đến một phần mười.
Khô lâu chi nhận, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng. Hiệu quả thế nào, có phải đồ vật tốt hay không, về thành giám định sẽ biết. Ta lập tức sử dụng Hồi thành quyển, trong chớp mắt về đến Thiên Long thành. Trong thành bây giờ khắp nơi đều là người chơi, đường xá chật như nêm, ồn ào hỗn tạp, náo nhiệt phi thường, so với lúc ta đến chuyển chức thật đúng là một trời một vực. Tuy nhiên, ta không có thời gian để ý đến xung quanh, lập tức rẽ đám đống chạy đến thương khố
"Ngao~", khô lâu đội trưởng hống lên một tiếng, xảy ra cường hoá, một trận quang mang màu đen hiện lên, đến lượt khô lâu đội trưởng công kích. Xem ra khô lâu đội trưởng bị ta giết nhiều lần, đối với ta sinh ra cừu hận, đến một mức độ nhất định liền phát sinh cường hoá hoặc tiến hoá. - 30, - 25, miss, miss, ta đứng bất động để xem thử thuộc tính, không biết khô lâu đội trưởng có thể tạo cho ta bao nhiêu thương tổn. Khiến ta hài lòng là lúc này mặc dù không mặc 20 cấp trang bị nhưng thương tổn cũng không đáng kể. Thôi, không chơi với ngươi nữa, vung đao chém thêm vài nhát, lập tức giải quyết khô lâu đội trưởng đã được cường hoá. "Phanh" một tiếng, một vật màu vàng trông giống như chiến đao rơi ra. "Ha ha ha", thật sự là mừng đến phát khóc. Điểm may mắn của ta mặc dù cao nhưng đến hiện tại vẫn chưa hề đánh rơi ra vũ khí của kỵ sĩ, công kích thấp vẫn là khuyết điểm của ta, cuối cùng cũng đánh rơi một cây hoàng kim chiến đao, cao hứng đến mức nào, có lẽ không cần nói cũng biết, thật sự là trời thương a. Kiểm tra vũ khí có hình dáng như chiến đao, tản ra ánh sáng màu vàng, thấy trên thân màu đỏ sậm, không phải do kim chúc tạo thành mà giống như là sử dụng khớp xương chế tạo ra, vô cùng chắc chắn và sắc bén. Hơn nữa vũ khí có hình dáng lạ lùng, thoạt nhìn giống như xương sườn của con người.
Khô lâu chi nhận, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng. Hiệu quả thế nào, có phải đồ vật tốt hay không, về thành giám định sẽ biết. Ta lập tức sử dụng Hồi thành quyển, trong chớp mắt về đến Thiên Long thành. Trong thành bây giờ khắp nơi đều là người chơi, đường xá chật như nêm, ồn ào hỗn tạp, náo nhiệt phi thường, so với lúc ta đến chuyển chức thật đúng là một trời một vực. Tuy nhiên, ta không có thời gian để ý đến xung quanh, lập tức rẽ đám đống chạy đến thương khố (), lấy ra 20 cấp cực phẩm trang bị đem đi giám định (*).
Khô lâu chi nhận, hoàng kim trang bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không thể sử dụng. Hiệu quả thế nào, có phải đồ vật tốt hay không, về thành giám định sẽ biết. Ta lập tức sử dụng Hồi thành quyển, trong chớp mắt về đến Thiên Long thành. Trong thành bây giờ khắp nơi đều là người chơi, đường xá chật như nêm, ồn ào hỗn tạp, náo nhiệt phi thường, so với lúc ta đến chuyển chức thật đúng là một trời một vực. Tuy nhiên, ta không có thời gian để ý đến xung quanh, lập tức rẽ đám đống chạy đến thương khố (), lấy ra 20 cấp cực phẩm trang bị đem đi giám định (*).
(*): bạo kích = anh em chơi game hay gọi là "đam" (dam --> damage)
(**): thương khố = nhà kho (chính là hòm đồ trong game đó anh em)
(*): trong game Vương giả, ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt, cực phẩm trang bị rơi ra từ quái vật thường bị che giấu thuộc tính, người chơi phải có Giám định thuật hoặc đem đến NPC giám định thì mới có thể sử dụng vật phẩm.