Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ
Chương 81 : HẠNH PHÚC LÀ NHƯ THẾ
Ngày đăng: 01:03 26/03/20
"Lâm đại tình thánh, ngươi lừa tiểu cô nương còn có thể, muốn gạt ta và Ngọc Nhã, vậy thì quên đi."
Kỳ Tiểu Giai tiếp tục hướng ta công kích, nhưng mà thấy nàng dáng vẻ phẫn hận, cái miệng nhỏ cong lên, phối hợp với khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, ta chỉ cảm thấy rất đáng yêu mà.
"Thật đáng yêu."
Hóa ra Kỳ Tiểu Giai khi tức giận cũng đáng yêu như vậy, thật sự là không nghĩ tới, trước kia sao ta lại không phát hiện ra, sợ rằng cũng chỉ có Kỳ Tiểu Giai, mới có thể trong lúc tức giận mà khiến người khác cảm thấy đáng yêu, cảm giác được bị nàng trách cứ cũng là một loại hạnh phúc.
Quên đi, không so đo với ngươi nữa, dù sao ta cũng trong sạch, không làm gì trái lương tâm, ta để mặc cho Kỳ Tiểu Giai trách mắng.
Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, khiến ta thiếu chút nữa không kiềm chế được, muốn đem đôi môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nhấm nháp một phen.
"Tử sắc lang, ta đang nói với ngươi đó, ngươi có nghe thấy không."
Kỳ Tiểu Giai thấy ta không để ý tới nàng, không nhẫn nại được nữa, bỗng nhiên nhéo lấy lỗ lại ta, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất, đại sắc lang này như thế nào lại không để ý đến nàng(thì ra là…).
"Ai nha, đau!"
Thật không nghĩ tới Kỳ Tiểu Giai lại ra tay nhanh như vậy, trong lòng ta thầm kêu khổ.
Cẩn thận cảm giác lại, Kỳ Tiểu Giai chỉ là nhẹ nhàng nắm lỗ tai ta, căn bản là không có dùng lực, bị ngọc thủ của Kỳ Tiểu Giai ôn nhu "sờ" tai, thật sự là rất thoải mái.
Ta theo tầm tay của Kỳ Tiểu Giai, thừa dịp nghiêng nghiêng đầu, một cổ cảm giác thanh xuân úp tới, thập phần thoải mái.
Đôi cự nhũ thanh tân của Kỳ Tiểu Giai lập tức xuất hiện trước mắt ta, hướng tới ta khoe ra sự kiêu ngạo của chúng, khiến cho ta trầm mê, ta thậm chí có thể cảm giác được mũi ta đã chạm vào "chúng", ta thấy được một cảnh đẹp tuyệt vời, thật sự là cặp hào nhũ tuyệt đẹp, ta âm thầm than thở.
Ta bình thường sợ Kỳ Tiểu Giai công kích ta, luôn tránh xa nàng một khoảng cách, lần này là lần ta ở gần nàng nhất, nhưng không nghĩ tới lại thấy được cảnh hương diễm như vậy, cũng không nghĩ tới lại tiếp cần nàng trong tình cảnh này.
"Tiểu Giai, không nên."
Lăng Ngọc Nhã nghe thấy ta cầu cứu, nhanh lên tiến lên hỗ trợ.
Kỳ Tiểu Giai cũng bị dọa vừa nhảy, tưởng rằng đã làm ta đau, hơn nữa ta đột nhiên ta tới gần nàng như vậy, nàng căn bản vốn không có phòng bị, cũng không nghĩ tới có nam nhân tiếp cận nàng như vậy, lập tức bị dọa dọa nhảy lên.
Dựa theo bản năng phản ứng, Kỳ Tiểu Giai vốn có thể trực tiếp một quyền đánh ta bay ra, nhưng mà nghĩ đến là đại sắc lang này, sợ làm ta bị thương, nàng chỉ thả tai ta ra, cũng không có ra tay.
Ngọc thủ của Kỳ Tiểu Giai buông, tim đập rất "lợi hại", nam nhân này tiếp cận nàng gần như vậy, nàng có thể cảm nhận rõ rang hơi thở của nam nhân này, hơi thở của hắn phả vào cơ thể nàng, nam nhân này không phải là ai khác, mà là đại sắc lang, Kỳ Tiểu Giai không khỏi sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng cúi mặt xuống.
"Lâm Phong, ngươi không có việc gì chứ."
Lăng Ngọc Nhã nhanh chóng tiến tới, bỏ lại Kỳ Tiểu Giai ở phía sau, vươn ngọc thủ tới nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai ta.
Quá hạnh phúc, Lăng Ngọc Nhã cũng tới an ủi ta.
Thật sự phải cảm tạ Kỳ Tiểu Giai, ta mới có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác từ ngọc thủ của Lăng Ngọc Nhã.
Cũng trong tình huống này, ta cùng Lăng Ngọc Nhã đều không phát hiện ra vẻ thẹn thùng của Kỳ Tiểu Giai.
"Ngọc Nhã, đừng động tới cái tên đại sắc lang kia, ta chính là muốn giáo huấn hắn."
Kỳ Tiểu Giai vốn ý chí kiên định, rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhưng thấy ta đang thoải mái hưởng thụ, lại lập tức phát hỏa, kéo tay Lăng Ngọc Nhã, chuẩn bị hướng ta khai đao.
"Tiểu Giai, đừng trách Lâm Phong, là ta gọi hắn đến."
Lăng Ngọc Nhã đã thấy Kỳ Tiểu Giai còn muốn trách mắng ta, nhanh tay giữ chặt lấy Kỳ Tiểu Giai, lập tức khuyên giải.
"Ngọc Nhã, chúng ta đừng để ý đến tên Hoa Hoa công tử này? Hắn rất hoa tâm, ngươi không phải là không biết, tại sao còn muốn tiếp tục đi tìm hắn, chẳng lẻ ngươi còn muốn vì hắn mà đau lòng sao?"
Kỳ Tiểu Giai bộ dáng phẫn hận nói, chuyển rời mục tiêu, phẫn hận kể hết tội lỗi của ta với Lăng Ngọc Nhã.
"Tiểu Giai, đừng nói nữa."
"Lâm Phong, ngươi về trước đi."
Lăng Ngọc Nhã đối với việc Kỳ Tiểu Giai đả kích ta đã coi như bình thường, nàng chỉ sự Kỳ Tiểu Giai nói thêm nữa, sẽ làm ta mất mặt, nên đành kêu ta về trước.
"Vậy thì ta về đây."
Ta đúng là cầu còn không được, vội vàng chạy đi, Kỳ Tiểu Giai đưa mắt nhìn ta và Lăng Ngọc Nhã, ta quả thật có chút không tiếp thu được.
Ta cảm thấy rất kỳ quái, Kỳ Tiểu Giai cũng nói Lăng Ngọc Nhã thương tâm vì ta, thật sự là không có khả năng nha.
Vừa rồi khi ở quán hỏa oa, Lăng Ngọc Nhã nói ta làm nàng thương tâm, ta thật sự không có mà.
Lăng Ngọc Nhã bị ta làm tổn thương, ta làm tổn thương nàng lúc nào?
Kỳ quái!
Không thể giải thích được!
"Lão ca, về rồi ư."
Ta về đến nhà, tiểu muội và Lý Đồng cũng đã từ trường học trở về.
"Lâm Phong, ăn cơm chưa? Muốn ăn cái gì không?"
Lý Đồng vẫn ôn nhu như mọi khi.
"Ăn rồi, còn hai người?"
"Chúng em đợi không được,đã ăn trước rồi, anh còn muốn ăn gì không, em và Lý Đồng tỷ nấu cho."
"Ta cũng no rồi."
Ba người ngồi nói chuyện một lúc, tiểu muội lại tiến vào trò chơi, nàng chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ rồi, sắp có thể rời khỏi tân thủ thôn rồi.
"Được rồi, lão ca, huynh bao nhiêu cấp rồi? Có một người chơi trộm được sủng vật đản thần thú, dẫn đến cuộc đại chiến của 2 thần thú, diễn đàn đang rất xôn xao, huynh có biết không?"
"Người chơi này quả thật quá biến thái đi."
Tiểu muội cảm khái nói.
"Ha ha......"
"Lão ca, huynh cười cái gì?"
"Ha ha......"
"Lão ca, huynh cười cái gì, sao lại cười gian trá như vậy."
"Ha ha......"
Ta vẫn cứ cười như vậy.
"Lão ca, nói mau, nếu không ta không khách khí đó."
Tiểu muội thuần thục chạy tới bên người ta, bàn tay ôm lấy cánh tay ta, làm ra dáng vẻ muốn cắn.
"Lâm Phong, có chuyện gì mà buồn cười như vậy."
Lý Đồng ôn nhu cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi.
"Ha ha, người mà ngươi nói là biến thái, xa tận chân trời, mà cũng gần ngay trước mắt."
Vốn còn muốn trêu đùa tiểu muội, nhưng mà thấy Lý Đồng hỏi, ta đành thành thật trả lời.
"Thật sự là vậy."
Tiểu muội giật mình nhìn ta, bàn tay đang ôm tay ta cũng hơi thả lỏng.
"Lão ca ta có lúc nào nói dối ngươi."
"Còn dám hoài nghi lão ca ta nữa."
Nhìn thấy vẻ mặt của tiểu muội, ta mắng nhẹ một tiếng, làm bộ tức giận, theo thói quen trước kia, mắng nàng một chút, coi như trừng phạt nàng.
Nhưng mà Lý Đồng nhìn thấy hành động của chúng ta, hơn nữa lại đột nhiên phát hiện tiểu muội đã "lớn" rồi, trên người phát ra mùi thơm thanh tân của thiếu nữ, dáng người lả lướt, đã không còn là tiểu cô nương nữa rồi.
"Oa! Lão ca, ngươi thật quá tuyệt vời, ta biết lão ca chính là số một mà."
"Ca ca là tuyệt nhất."
Tiểu muội cao hứng hô lên, dung mạo như hoa đầy vẻ tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xáo đáng yêu, sau đó chiếc miệng nhỏ xinh hôn liên tục lên mặt ta, vẻ mặt làm nũng đáng yêu như một con mèo nhỏ, khiến người khác vô cùng yêu thích.
"Đã thành đại mĩ nữ rồi, vẫn còn ồn ào như vậy."
Ta nhanh chóng giơ tay, nhẹ nhàng hơi giữ thân hình của tiểu muội lại, cố gắng đuổi đi suy nghĩ xấu xa về thân hình mềm mại của tiểu muội.
"Lão ca, ta cần vào trò chơi, ta không thể thua huynh được, ta muốn có một sủng vật thần thú."
Tiểu muội nói xong, chiếc lưỡi thơm tho lại liếm lên mặt ta mấy cái, sau đó chạy vội vào phòng, lập tức tiến vào trò chơi.
"Ha ha, tiểu muội vẫn vậy, vẫn chỉ là một tiểu hài tử thôi."
Động tác thân mật của ta và tiểu muội, Lý Đồng đều nhìn thấy, ta không khỏi có chút xấu hổ.
Lý Đồng không có trả lời ta, chỉ mỉm cười nhìn ta, sau đó giống như tiểu muội, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, sau đó hôn lên mặt ta mấy cái, rồi lại lấy lưỡi liếm liếm, khiến cho ta và nàng gắt gao ở cùng một chỗ.
"Phong, em thật hâm mộ anh và tiểu muội."
"Bảo bối......"
Không nghĩ tới mĩ nữ ôn nhu như Lý Đồng, nhanh như vậy đã học được dáng vẻ làm nũng đáng yêu, quyến rũ ta như vậy.
Lần đầu tiên ta thấy Lý Đồng như vậy, vẻ mặt thẹn thùng, ta ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đem thân thể me người của nàng ôm sát trong lòng, hung hăng xâm chiếm đôi môi thơm tho xinh xắn, ta phảng phất như một con ong mật, xay đắm với mật hoa.
Sau một phen hôn môi lãng mạn, hai người chùng ta lại nói chuyện yêu đương, rồi phân biệt tiến vào trò chơi.
Kỳ Tiểu Giai tiếp tục hướng ta công kích, nhưng mà thấy nàng dáng vẻ phẫn hận, cái miệng nhỏ cong lên, phối hợp với khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng, ta chỉ cảm thấy rất đáng yêu mà.
"Thật đáng yêu."
Hóa ra Kỳ Tiểu Giai khi tức giận cũng đáng yêu như vậy, thật sự là không nghĩ tới, trước kia sao ta lại không phát hiện ra, sợ rằng cũng chỉ có Kỳ Tiểu Giai, mới có thể trong lúc tức giận mà khiến người khác cảm thấy đáng yêu, cảm giác được bị nàng trách cứ cũng là một loại hạnh phúc.
Quên đi, không so đo với ngươi nữa, dù sao ta cũng trong sạch, không làm gì trái lương tâm, ta để mặc cho Kỳ Tiểu Giai trách mắng.
Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, khiến ta thiếu chút nữa không kiềm chế được, muốn đem đôi môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nhấm nháp một phen.
"Tử sắc lang, ta đang nói với ngươi đó, ngươi có nghe thấy không."
Kỳ Tiểu Giai thấy ta không để ý tới nàng, không nhẫn nại được nữa, bỗng nhiên nhéo lấy lỗ lại ta, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất, đại sắc lang này như thế nào lại không để ý đến nàng(thì ra là…).
"Ai nha, đau!"
Thật không nghĩ tới Kỳ Tiểu Giai lại ra tay nhanh như vậy, trong lòng ta thầm kêu khổ.
Cẩn thận cảm giác lại, Kỳ Tiểu Giai chỉ là nhẹ nhàng nắm lỗ tai ta, căn bản là không có dùng lực, bị ngọc thủ của Kỳ Tiểu Giai ôn nhu "sờ" tai, thật sự là rất thoải mái.
Ta theo tầm tay của Kỳ Tiểu Giai, thừa dịp nghiêng nghiêng đầu, một cổ cảm giác thanh xuân úp tới, thập phần thoải mái.
Đôi cự nhũ thanh tân của Kỳ Tiểu Giai lập tức xuất hiện trước mắt ta, hướng tới ta khoe ra sự kiêu ngạo của chúng, khiến cho ta trầm mê, ta thậm chí có thể cảm giác được mũi ta đã chạm vào "chúng", ta thấy được một cảnh đẹp tuyệt vời, thật sự là cặp hào nhũ tuyệt đẹp, ta âm thầm than thở.
Ta bình thường sợ Kỳ Tiểu Giai công kích ta, luôn tránh xa nàng một khoảng cách, lần này là lần ta ở gần nàng nhất, nhưng không nghĩ tới lại thấy được cảnh hương diễm như vậy, cũng không nghĩ tới lại tiếp cần nàng trong tình cảnh này.
"Tiểu Giai, không nên."
Lăng Ngọc Nhã nghe thấy ta cầu cứu, nhanh lên tiến lên hỗ trợ.
Kỳ Tiểu Giai cũng bị dọa vừa nhảy, tưởng rằng đã làm ta đau, hơn nữa ta đột nhiên ta tới gần nàng như vậy, nàng căn bản vốn không có phòng bị, cũng không nghĩ tới có nam nhân tiếp cận nàng như vậy, lập tức bị dọa dọa nhảy lên.
Dựa theo bản năng phản ứng, Kỳ Tiểu Giai vốn có thể trực tiếp một quyền đánh ta bay ra, nhưng mà nghĩ đến là đại sắc lang này, sợ làm ta bị thương, nàng chỉ thả tai ta ra, cũng không có ra tay.
Ngọc thủ của Kỳ Tiểu Giai buông, tim đập rất "lợi hại", nam nhân này tiếp cận nàng gần như vậy, nàng có thể cảm nhận rõ rang hơi thở của nam nhân này, hơi thở của hắn phả vào cơ thể nàng, nam nhân này không phải là ai khác, mà là đại sắc lang, Kỳ Tiểu Giai không khỏi sắc mặt đỏ bừng, thẹn thùng cúi mặt xuống.
"Lâm Phong, ngươi không có việc gì chứ."
Lăng Ngọc Nhã nhanh chóng tiến tới, bỏ lại Kỳ Tiểu Giai ở phía sau, vươn ngọc thủ tới nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai ta.
Quá hạnh phúc, Lăng Ngọc Nhã cũng tới an ủi ta.
Thật sự phải cảm tạ Kỳ Tiểu Giai, ta mới có thể thoải mái hưởng thụ cảm giác từ ngọc thủ của Lăng Ngọc Nhã.
Cũng trong tình huống này, ta cùng Lăng Ngọc Nhã đều không phát hiện ra vẻ thẹn thùng của Kỳ Tiểu Giai.
"Ngọc Nhã, đừng động tới cái tên đại sắc lang kia, ta chính là muốn giáo huấn hắn."
Kỳ Tiểu Giai vốn ý chí kiên định, rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhưng thấy ta đang thoải mái hưởng thụ, lại lập tức phát hỏa, kéo tay Lăng Ngọc Nhã, chuẩn bị hướng ta khai đao.
"Tiểu Giai, đừng trách Lâm Phong, là ta gọi hắn đến."
Lăng Ngọc Nhã đã thấy Kỳ Tiểu Giai còn muốn trách mắng ta, nhanh tay giữ chặt lấy Kỳ Tiểu Giai, lập tức khuyên giải.
"Ngọc Nhã, chúng ta đừng để ý đến tên Hoa Hoa công tử này? Hắn rất hoa tâm, ngươi không phải là không biết, tại sao còn muốn tiếp tục đi tìm hắn, chẳng lẻ ngươi còn muốn vì hắn mà đau lòng sao?"
Kỳ Tiểu Giai bộ dáng phẫn hận nói, chuyển rời mục tiêu, phẫn hận kể hết tội lỗi của ta với Lăng Ngọc Nhã.
"Tiểu Giai, đừng nói nữa."
"Lâm Phong, ngươi về trước đi."
Lăng Ngọc Nhã đối với việc Kỳ Tiểu Giai đả kích ta đã coi như bình thường, nàng chỉ sự Kỳ Tiểu Giai nói thêm nữa, sẽ làm ta mất mặt, nên đành kêu ta về trước.
"Vậy thì ta về đây."
Ta đúng là cầu còn không được, vội vàng chạy đi, Kỳ Tiểu Giai đưa mắt nhìn ta và Lăng Ngọc Nhã, ta quả thật có chút không tiếp thu được.
Ta cảm thấy rất kỳ quái, Kỳ Tiểu Giai cũng nói Lăng Ngọc Nhã thương tâm vì ta, thật sự là không có khả năng nha.
Vừa rồi khi ở quán hỏa oa, Lăng Ngọc Nhã nói ta làm nàng thương tâm, ta thật sự không có mà.
Lăng Ngọc Nhã bị ta làm tổn thương, ta làm tổn thương nàng lúc nào?
Kỳ quái!
Không thể giải thích được!
"Lão ca, về rồi ư."
Ta về đến nhà, tiểu muội và Lý Đồng cũng đã từ trường học trở về.
"Lâm Phong, ăn cơm chưa? Muốn ăn cái gì không?"
Lý Đồng vẫn ôn nhu như mọi khi.
"Ăn rồi, còn hai người?"
"Chúng em đợi không được,đã ăn trước rồi, anh còn muốn ăn gì không, em và Lý Đồng tỷ nấu cho."
"Ta cũng no rồi."
Ba người ngồi nói chuyện một lúc, tiểu muội lại tiến vào trò chơi, nàng chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ rồi, sắp có thể rời khỏi tân thủ thôn rồi.
"Được rồi, lão ca, huynh bao nhiêu cấp rồi? Có một người chơi trộm được sủng vật đản thần thú, dẫn đến cuộc đại chiến của 2 thần thú, diễn đàn đang rất xôn xao, huynh có biết không?"
"Người chơi này quả thật quá biến thái đi."
Tiểu muội cảm khái nói.
"Ha ha......"
"Lão ca, huynh cười cái gì?"
"Ha ha......"
"Lão ca, huynh cười cái gì, sao lại cười gian trá như vậy."
"Ha ha......"
Ta vẫn cứ cười như vậy.
"Lão ca, nói mau, nếu không ta không khách khí đó."
Tiểu muội thuần thục chạy tới bên người ta, bàn tay ôm lấy cánh tay ta, làm ra dáng vẻ muốn cắn.
"Lâm Phong, có chuyện gì mà buồn cười như vậy."
Lý Đồng ôn nhu cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi.
"Ha ha, người mà ngươi nói là biến thái, xa tận chân trời, mà cũng gần ngay trước mắt."
Vốn còn muốn trêu đùa tiểu muội, nhưng mà thấy Lý Đồng hỏi, ta đành thành thật trả lời.
"Thật sự là vậy."
Tiểu muội giật mình nhìn ta, bàn tay đang ôm tay ta cũng hơi thả lỏng.
"Lão ca ta có lúc nào nói dối ngươi."
"Còn dám hoài nghi lão ca ta nữa."
Nhìn thấy vẻ mặt của tiểu muội, ta mắng nhẹ một tiếng, làm bộ tức giận, theo thói quen trước kia, mắng nàng một chút, coi như trừng phạt nàng.
Nhưng mà Lý Đồng nhìn thấy hành động của chúng ta, hơn nữa lại đột nhiên phát hiện tiểu muội đã "lớn" rồi, trên người phát ra mùi thơm thanh tân của thiếu nữ, dáng người lả lướt, đã không còn là tiểu cô nương nữa rồi.
"Oa! Lão ca, ngươi thật quá tuyệt vời, ta biết lão ca chính là số một mà."
"Ca ca là tuyệt nhất."
Tiểu muội cao hứng hô lên, dung mạo như hoa đầy vẻ tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xáo đáng yêu, sau đó chiếc miệng nhỏ xinh hôn liên tục lên mặt ta, vẻ mặt làm nũng đáng yêu như một con mèo nhỏ, khiến người khác vô cùng yêu thích.
"Đã thành đại mĩ nữ rồi, vẫn còn ồn ào như vậy."
Ta nhanh chóng giơ tay, nhẹ nhàng hơi giữ thân hình của tiểu muội lại, cố gắng đuổi đi suy nghĩ xấu xa về thân hình mềm mại của tiểu muội.
"Lão ca, ta cần vào trò chơi, ta không thể thua huynh được, ta muốn có một sủng vật thần thú."
Tiểu muội nói xong, chiếc lưỡi thơm tho lại liếm lên mặt ta mấy cái, sau đó chạy vội vào phòng, lập tức tiến vào trò chơi.
"Ha ha, tiểu muội vẫn vậy, vẫn chỉ là một tiểu hài tử thôi."
Động tác thân mật của ta và tiểu muội, Lý Đồng đều nhìn thấy, ta không khỏi có chút xấu hổ.
Lý Đồng không có trả lời ta, chỉ mỉm cười nhìn ta, sau đó giống như tiểu muội, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, sau đó hôn lên mặt ta mấy cái, rồi lại lấy lưỡi liếm liếm, khiến cho ta và nàng gắt gao ở cùng một chỗ.
"Phong, em thật hâm mộ anh và tiểu muội."
"Bảo bối......"
Không nghĩ tới mĩ nữ ôn nhu như Lý Đồng, nhanh như vậy đã học được dáng vẻ làm nũng đáng yêu, quyến rũ ta như vậy.
Lần đầu tiên ta thấy Lý Đồng như vậy, vẻ mặt thẹn thùng, ta ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đem thân thể me người của nàng ôm sát trong lòng, hung hăng xâm chiếm đôi môi thơm tho xinh xắn, ta phảng phất như một con ong mật, xay đắm với mật hoa.
Sau một phen hôn môi lãng mạn, hai người chùng ta lại nói chuyện yêu đương, rồi phân biệt tiến vào trò chơi.