Võng Du Phong Lưu Kỵ Sĩ

Chương 79 : LỬA GIẬN BÙNG PHÁT.

Ngày đăng: 01:35 02/08/20

"Khiến ngươi đợi lâu như vậy, có chuyện gì cứ giao hết cho ta đi, coi như ta nhận lỗi."
Quá thương tâm, ta lập tức vội chuyển đề tài.
"Tốt nha, ta hôm nay không có khóa, muốn tìm người cùng ta ăn cơm, cùng ta nói chuyện."
Lăng Ngọc Nhã cao hứng vạn phần nói.
Ta mong còn không được, sao lại không đi chứ.
"Đừng khách khí, chuyện lớn hơn còn được, chuyện nhỏ này tính là gì."
Nói đùa sao, ta không có ngu mà từ chối, theo ta được biết, có thể cùng Lăng Ngọc Nhã ăn cơm nói chuyện, hình như còn chưa có sinh ra.
Không! Không phải là chưa sinh ra, khẳng định là đã sinh ra, chỉ là còn chưa xuất hiện.
Ta lúc trước từng mong gặp chuyện tốt như vậy, đáng tiếc bị Kỳ Tiểu Giai phá hỏng chuyện tốt, cho tới bây giờ vẫn chưa thành công.
"Nhân gia lâu rồi chưa có gặp lại ngươi, bây giờ mới trở về, mời ngươi đi ăn cơm, kêu ngươi nói chuyện cùng ta không được sao?"
Lăng Ngọc Nhã ủy khuất nhìn ta, mang theo vẻ mặt thương tâm.
"Không có, ta chỉ là... Chỉ là..."
Ta ấp úng không biết nói thế nào, không nghĩ tới lại gặp chuyện tốt như vậy.
"Đi thôi."
Lăng Ngọc Nhã ngọc thủ giơ ra, tư thế như đang mời.
"Chúng ta... Chúng ta... Hai người sao? Kỳ Tiểu Giai đâu?"
Ta quay đầu nhìn bốn phía tìm kiếm xem xung quanh có thấy vị hỏa bạo mĩ nữ có thành kiến với ta đâu không, ta đương nhiên không phải nhớ tới nàng ta.
Mặc dù ta rất thích sự thanh xuân và xinh đẹp của Kỳ Tiểu Giai, nhưng mà nàng ta chuyên môn đả kích ta, đặc biệt thường xuyên phá hủy tình cảm của ta và Lăng Ngọc Nhã, thật sự rất phiền.
Kỳ Tiểu Giai là bảo tiêu của Lăng Ngọc Nhã, hai người bình thường như hình với bóng, ta tới bây giờ không thấy Kỳ Tiểu Giai, lập tức đặt câu hỏi, ta sợ Kỳ Tiểu Giai đột nhiên chạy tới, lại đem ta ra đả kích.
"Tiểu giai có việc, không có... Không có... ở đây."
Lăng Ngọc Nhã ngọc diện ửng đỏ, toát ra vẻ thẹn thùng, nhỏ giọng nói.
"Kỳ Tiểu Giai không có ở đây, thật sự là......"
"Thật sự là quá tiếc nuối."
Ta đương nhiên không có tiếc nuối, ta vốn định nói "Thật sự là quá tốt", nhưng mà nhớ tới Lăng Ngọc Nhã và Kỳ Tiểu Giai, quan hệ như chị em, nếu Kỳ Tiểu Giai biết ta nói như vậy, còn không kiếm ta gây sự sao, vì vậy ta lập tức sửa lại "Thật sự là quá tiếc nuối rồi".
Ta lúc này trong lòng thật sự đang nở hoa.
Ha! Quá hạnh phúc! Thế giới của hai người, ta quả thật chờ đợi điều này đã lâu rồi.
Thật sự là có chuyện tốt đến mức này, tâ âm thầm véo chính mình, đúng vậy, Lăng Ngọc Nhã đứng bên cạnh nhìn ta mỉm cười, mang theo một cỗ hương thơm nhè nhẹ, ta đích thật ở cùng một chỗ với Lăng Ngọc Nhã, hơn nữa chỉ có riêng hai chúng ta.
Tim ta đột nhiên "Phanh phanh" nhảy lên, tình yêu quả thật là ngột ngào, khiến cho người ta hoài niệm, dù chỉ là thầm mến, nhưng như vậy cũng thấy hạnh phúc rồi.
"Đi thôi, Lâm Phong, sao lại phát ngốc vậy."
Ngọc thủ của Lăng Ngọc Nhã vẫy vẫy trước mặt ta, không biết tại sao nam nhân này đột nhiên ngẩn người ra.
"Ngọc Nhã, ngươi muốn ăn cái gì, ta mời, hoan nghênh ngươi trở lại trường học."
"Ân, ta rất muốn ăn hỏa oa(không biết là gì), đã lâu rồi chưa ăn."
"Được."
Buồn bực, ăn cái gì không ăn, lại nhằm lúc trời nóng như vậy đi ăn hỏa oa, thời khắc ước hội thế này, nên lãng mạng một chút, nên đến quán ăn nào đó, ăn phần ăn tình nhân chứ,...hoặc không cũng phải tới nhà hàng, uống rượu vang, nghe âm nhạc, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, hai người cười nói, tâm sự tình yêu.
Đáng tiếc bên cạnh ta là Lăng Ngọc Nhã, nếu là Lý Đồng hoặc tiểu muội, ta khẳng định sẽ kháng nghị, kiên trì ý kiến của chính mình, nhưng mà đây là ý kiến của Lăng Ngọc Nhã, ta không thể khắng nghị được, cho dù ta có nói ra, cũng tuyệt đối sẽ không thực hiện được. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
"Oa, thật hâm mộ, thật sự là nam tài nữ sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ."
"Ân, nếu có một ngày ta cũng như vậy thì thật là quá hạnh phúc."
Ta cùng Lăng Ngọc Nhã vừa rời khỏi cổng trường, đám đông vừa rồi bị Lăng Ngọc Nhã hấp dẫn tới, có nhiều cô gái, nhìn ta cùng Lăng Ngọc Nhã mỉm cười, thân mật sóng vai rời đi, bắt đầu cảm thấy hâm mộ vô cùng.
Nhưng mà chỉ có một ít người là hâm mộ, còn những nam nhân bị Lăng Ngọc Nhã hấp dẫn đến, nhìn thấy ta cùng mĩ nữ thân mật trong lòng đều rất phẫn hận, trong mắt tràn ngập lửa giận, hận không thể lập tức PK ta luôn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, ta bây giờ đã bị những ánh mắt ghen ghét kia "chia" ra thành hơn 10 khối bằng nhau rồi.
"Hào hoa như vậy, phong cảnh đẹp như vậy, quả là không tồi!"
Trách không được Lăng Ngọc Nhã muốn ăn hỏa oa, nguyên lai là tới một quán hỏa oa mới mở, bên cạnh dòng sông, ngồi trong gian phòng riêng, nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn xuống mặt nước trong veo, bên cạnh là thành thị phồn hoa, quả thật là trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, so với nhà hàng nổi tiếng cũng không kém chút nào.
Đáng thương cho ta, trong khoảng thời gian này phấn đấu trong trò chơi, không biết đến lại có một quán hỏa oa tuyệt vời như thế này.
"Đúng vậy, nơi này trang trí không tồi, ta cũng mới ngày hôm qua mới biết."
Chúng ta thưởng thức chút thức ăn và rượu, nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, không khí thanh tân, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.
"Lâm Phong, nghe nói ngươi cùng Vương Mộng Tuyết chia tay?"
Ta ngất, vốn đang nhìn ra khung cảnh thơ mộng tươi đẹp như vậy, bỗng nhiên nghe thấy câu nói của Lăng Ngọc Nhã, một chút cao hứng lập tức biến mất.
"Ân...... Chia tay."
Vốn không muốn trả lời vấn đề này, ta đành cúi đầu ăn thức ăn, trong lòng buồn bực muốn chết, nhưng mà Lăng Ngọc Nhã nhìn ta chằm chằm, không thèm để ý chút nào tới vẻ mặt của ta, nhất quyết đợi ta trả lời, khiến cho ta cảm thấy rất không tự nhiên.
Ta không còn cách nào khác đành phải một bên cắm đầu vào ăn, một bên hàm hồ trả lời nàng.
"Lâm Phong, tại sao vậy?"
Ta tiếp tục cúi đầu, thuận tay bỏ thêm một chút rau cỏ vào trong miệng, không trả lời vấn đề của nàng, vẫn bảo trì trầm mặc.
"Lâm Phong, tại sao vậy? Ta muốn biết tại sao ngươi lại chia tay với Vương Mộng Tuyết."
Ta ngất, bộ dáng của nàng như muốn tìm ta hưng sư vấn tội, ta còn tưởng chuyện tốt gì, ta tự hỏi làm sao mà Lăng Ngọc Nhã tự nhiên tìm ta cùng đi ăn với nàng, cùng nàng nói chuyện.
Đột nhiên nhớ tới thân thế gia đình Vương Mộng Tuyết, cùng với gia đình Lăng Ngọc Nhã giống nhau, đều là thế gia khổng lồ có thực lực lớn mạnh, hai người làm sao mà không quen thuộc, nhưng mà trước kia tại sao không thấy nói qua, cũng không có thấy Lăng Ngọc Nhã cùng Vương Mộng Tuyết gặp nhau.
"Chia tay là chia tay, còn cần biết lý do sao. Nếu hỏi vì sao, đó là vì ta không còn thích nàng nữa."
Đột nhiên ta có chút bực mình, phảng phất như núi lửa phún trào, áp lực mà ta chôn sâu trong lòng bỗng dưng bộc phát, ta lớn tiếng hét lên với Lăng Ngọc Nhã.
Ta phát hỏa không phải vì lý do khác, không phải vì vấn đề của Lăng Ngọc Nhã, cũng không phải vì "Tại sao", càng không phải nhằm vào Lăng Ngọc Nhã, ta là vì thấy Lăng Ngọc Nhã, nhớ tới gia tộc của Lăng Ngọc Nhã, liên nhớ tới gia tộc Vương Mộng Tuyết, nhớ tới thế lực gia tộc bọn họ, nhớ tới sự bất đắc dĩ ta mới phải chia tay với Vương Mộng Tuyết.
Đột nhiên ta nhớ lại câu nói trước kia của cha Vương Mộng Tuyết: mặc dù ngươi rất vĩ đại, là tinh anh của đại học Hoa Hạ, nhưng đó không đủ để có thể sánh với Tuyết nhi, gia tộc của chúng ta, ngươi không thích hợp tiến vào, ta làm như vậy, là vì tốt cho ngươi.
Gia tộc cái mẹ gì, thích hợp cái mẹ gì, trong lòng ta bất đắc dĩ nhớ tới Tuyết nhi: Tuyết nhi...... Ta rất nhớ ngươi.
Còn có gia tộc của Lăng Ngọc Nhã, cũng chính là vì gia tộc của nàng, khiến cho ta không dám lớn mật theo đuổi nàng, nếu không ta đã có thể cùng Lăng Ngọc Nhã ở cùng một chỗ.
"Lâm Phong, ngươi......"
Lăng Ngọc Nhã không ngờ ta lại thất thố to tiếng với nàng, nàng cho tới bây giờ, đừng nói là có người to tiếng với nàng, còn chưa ai dám cao giọng với nàng, nàng là kim chi ngọc diệp*, làm sao có thể chịu được ủy khuất như vậy.
Lăng Ngọc Nhã ủy khuất kêu tên ta, muốn nói cái gì đó, nhưng mà chỉ thấy nước mắt nàng rơi xuống, khiến nàng nghẹn ngào, không thể nào nói hết câu được.
Nàng đã không kể đến sĩ diện hỏi nam nhân này vấn đề này, còn không phải là vì hắn sao, nhưng mà hắn......
Nước mắt Lăng Ngọc Nhã càng lúc càng không thể kìm lại, trừng mắt muốn mắng hắn, muốn giải phóng hết ủy khuất của nàng, nhưng mà nước mắt rơi không ngừng, càng cảm thấy khó chịu hơn, càng cảm thấy thương tâm hơn, khiến nàng nói không lên lời, trên đôi mắt nàng ngập tràn nước mắt.