Võng Du Phong Lưu Kỵ Sĩ

Chương 91 :

Ngày đăng: 01:35 02/08/20

Trong nháy mắt nhìn thấy ta bị đánh bay tại không trung, Cung Thủ cùng Ma Pháp Sư lập tức sử dụng viễn trình công kích, Kỵ Sĩ thì nắm chặt lá chắn trong tay, hướng ta vọt tới.
"Đinh đông, đinh đông, Thạch Đầu Thành, ngươi đã bị Ám Nguyệt tiểu đội công kích, bây giờ có thể tiến hành phản kích." Mặc dù Cung Thủ và Ma Pháp Sư công kích ta xuất hiện MISS, nhưng vẫn bị hệ thống tính là đã PK, ta vẫn được phép phản kích. Mà ta cũng đã biết được danh tính của ba tên này, Kỵ Sĩ tên là Ám Nguyệt Nhị Hào, Ma Pháp Sư là Ám Nguyệt Tam Hào, Cung Thủ là Ám Nguyệt Tứ Hào. "Thạch Đầu, cẩn thận." Thanh Trúc thấy ta bị bọn kia công kích, có chút luống cuống, quên cả mệnh lệnh của ta, lập tức chạy lại gần, sử dụng [Hồi Phục Thuật] cho ta.
Nha đầu ngốc này, làm vậy sẽ khiến ta bị phân tâm, ta trong lòng âm thầm trách cứ, nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc. Trong lúc ta bị đánh bay, mặc dù [Hồi Phục Thuật] của Thanh Trúc khiến HP của ta hồi nguyên, nhưng là vì để phòng ngừa vạn nhất, ta vẫn sử dụng một bình đại hồng, chuẩn bị phản kích 3 tên Ám Nguyệt vớ vẩn.
Nhưng trong nháy mắt khi ta rơi xuống đất, chuẩn bị phản kích 3 tên vớ vẩn kia, nha đầu ngốc Thanh Trúc này lại chạy tới, hấp dẫn sự chú ý của Thạch Quái Đội Trưởng, nó đang chuẩn bị công kích nàng.
Ta ngất, nó và 8 huynh đệ của nó muốn khi dễ muội muội xinh đẹp của ta, ta phải "bóp chết" nó. Ta đang rất muốn chạy tới chém Thạch Quái Đội Trưởng, nhưng mà lại muốn cứu Thanh Trúc hơn, bởi vì Ám Nguyệt muốn công kích Thanh Trúc, nên bất đắc dĩ, ta đành phải dùng "[Khiêu Khích]",...trước tiên hấp dẫn Thạch Quái Đội Trưởng chạy tới.
Không hổ là người có may mắn cao nhất, ngoại trừ lần trước tại biên bức động khi ta khiêu khích Hắc Ám Kim Bức Vương có bị MISS, còn lại vẫn bách phát bách trúng, lần này tất nhiên cũng không khác. Thạch Quái Đội Trưởng bị ta khiêu khích, kêu vang một tiếng, bỏ qua Thanh Trúc đang ở trước mặt, xoạy người, vác Đại Bổng Nanh Sói chạy tới phía ta.
Ta ngất, mẹ nó toàn lũ vớ vẩn. Vốn ta tưởng rằng hấp dẫn Thạch Quái Đội Trưởng đến đây, Thanh Trúc sẽ an toàn, nhưng mà Cung Thủ Ám Nguyệt Tứ Hào thấy Thanh Trúc tiến vào tầm bắn của hắn, liền hướng Thanh Trúc công kích. 3 tên Ám Nguyệt này mặc dù là vớ vẩn, nhưng tuyệt đối cũng là người có kinh nghiệm PK, phân công rất cẩn thận, biết là trước tiên lên sát Mục Sư, cắt đứt đi hậu thuẫn của ta.
"Phanh" một tiếng, Thanh Trúc bị đánh trúng một chiêu, công kích của tên Cung Thủ có thêm hiệu quả đóng băng, khiến cho tốc độ của Thanh Trúc giảm hẳn.
"Mẹ nó chứ!" Ta hét lớn một tiếng, trong khi Ám Nguyệt Tứ Hào chuẩn bị công kích Thanh Trúc lần nữa, ta lập tức dùng kỹ năng [Toàn Lực Nhất Kích], dùng trường kiếm Lv 25 trong tay, phi như bay đến tên Cung Thủ Ám Nguyệt Tứ Hào.
[Toàn Lực Nhất Kích] có 100% chí mạng, cho dù ta có vội vàng cũng không sợ thất bại, mà kỹ năng này khiến công kích tăng gấp 3 lần khiến ta không còn phải lo đến tên Cung Thủ nữa.
"A......" "Đinh......" Ám Nguyệt Tứ Hào hét thảm một tiếng, trực tiếp bị miễu sát, về thành luôn, cây cung trong tay hắn cũng rơi xuống trên mặt đất cứng rắn, phát ra âm thanh thanh thúy.
Sao lại thế này, cũng có thể rơi ra vũ khí đang dùng sao, chẳng lẻ hắn là Thích Khách, có thể sử dụng phi phiêu, nhưng mà không đúng, đối phương rõ ràng là Kỵ Sĩ, Ám Nguyệt Tứ Hào thật sự không rõ ràng lắm.
"Ngất, tên Kỵ Sĩ này rất lợi hại. Nhị ca, cẩn thận." Ma Pháp Sư Ám Nguyệt Tam Hào có nhiệm vụ là công kích ta, nhưng mà liên tục ba dùng [Lôi Thiểm], tất cả đều bị MISS, không thương tổn một chút nào đến Kỵ Sĩ kia, trong lòng hắn đang rất bối rối.
Kỵ Sĩ Ám Nguyệt Nhị Hào rút cuộc đã tiến đến gần ta, lập tức vác đao, muốn ngăn chặn ta, để cho Ma Pháp Sư công kích, đáng tiếc hắn công kích cũng là MISS. Kỵ Sĩ Ám Nguyệt Nhị Hào không cam lòng, lại vung trường kiếm trong tay chuẩn bị công kích lại, đáng tiếc ta đã trang bị khô lâu chi nhận, lập tức quay qua, "cho" hắn một đao, tốc độ của ta vô cùng nhanh, phát chiêu sau nhưng lại đến trước.
"Thật nhanh." Kỵ Sĩ Ám Nguyệt Nhị Hào có chút choáng váng, Kỵ Sĩ mà lại có tốc độ công kích nhanh như vậy, hắn nhất thời khiếp đảm, đạo trong tay càng chậm hơn, không còn cách nào khác đành vung tấm chắn trong tay chuẩn bị đỡ đòn công kích của ta.
Đáng thương cho hắn, "ăn" được một cái bạo kích, thân là Kỵ Sĩ HP "trâu" cũng trực tiếp bị miễu sát, đây hoàn toàn không nằm trong dự liệu của một người.
"Đây là làm sao vậy? tên kia thật là Kỵ Sĩ sao? Cùng là chức nghiệp Kỵ Sĩ, sao lại khác nhau lớn như vậy?" Kỵ Sĩ Ám Nguyệt Nhị Hào chết không nhắm mắt, đến chết cũng không biết chuyện gì xảy ra, vốn lúc đó hắn đang chuẩn bị đón đỡ công kích, mà tấm chắn cùng áo giáp của hắn cũng không phải là hàng "lởm".
Vừa MISS, Ma Pháp Sư Ám Nguyệt Tam Hào cũng trợn tròn mắt, toàn bộ công kích đều bị MISS.
Làm sao bây giờ? Biết công kích thế nào giờ? Là người chơi có kinh nghiệm, kinh nghiệm PK cũng khá phong phú, nhưng nhìn Kỵ Sĩ đang chạy tới phía hắn, hắn không biết tiếp theo phải làm gì nữa. Chẳng lẻ Kỵ Sĩ này chính là đệ nhất cao thủ trong [Vương Giả]? Trách không được lại có thể chiến BOSS ở nơi này, ba người bọn họ quá khinh thường liễu.
Giờ phải mau chạy! Ma Pháp Sư Ám Nguyệt Tam Hào rốt cuộc phản ứng, ngoại trừ chạy trốn, hắn không còn con đường nào khác. Nhìn Cung Thủ Ám Nguyệt Tứ Hào bị rơi lại trường cung, đó là trang bị hoàng kim mà vất vả lắm họ mới có được, Ám Nguyệt Tam Hào nhất quyết phải nhặt lại cho bằng được, nhưng mà Kỵ Sĩ kia trong nháy mắt đã tới trước mặt, giơ tay chém xuống, phảng phất như chém củ cải vậy.
"Phanh."
Lại là bạo kích, Ma Pháp Sư Ám Nguyệt Tam Hào đáng thương lập tức biến thành một làn khói trắng thăng thiên.
Làm sao tốc độ lại nhanh đến như vậy, hắn là Thích Khách hay là Kỵ Sĩ vậy? Hay là hắn cưỡi ngựa xông tới không? Ma Pháp Sư Ám Nguyệt Tam Hào không thể tìm được đáp án, quá nhanh, hắn còn không kịp chú ý là làm sao Kỵ Sĩ kia đến được bên người hắn.
Ta ngất, rác rưởi, trình độ như vậy cũng dám PK, thật sự là chẳng biết trời cao đất rộng. Ta hung hăng mắng một câu, quay đầu lại chuẩn bị cho Thạch Quái Đội Trưởng một cái " [Toàn Lực Nhất Kích]", đáng tiếc [Toàn Lực Nhất Kích] lại đang trong trạng thái chờ.
Ngất! trang bị của 3 tên vớ vẩn kia cũng thật là xa hoa đi, thật cường hãn, may mà ta đã cẩn thận, toàn lực phòng bị như lâm đại địch. Năng lực của ba tên vớ vẩn kia đến cùng là như thế nào? Ta cũng không rõ, công kích của hộ đối với ta đều là MISS.
Thật buồn bực, hiệu quả phòng ngự của ta còn chưa có thể hiện, ta rất muốn bọn họ đánh trúng ta, để xem có thể tạo thành thương tổn bao nhiêu.
Thật buồn bực.
" Sát!"
Nhìn Thạch Quái Đội Trưởng đang lao đến, ta hét lớn một tiếng, đem tất cả buồn bực của vụ PK vừa rồi dồn hết lên người nó, chỉ trong chớp mắt, nó đã nằm xuống rồi, lưu lại trên mặt đất thanh Đại Bổng Nanh Sói và hai viên Vân Mộng Bảo Thạch.
" Thạch Đầu......" Thanh Trúc kích động gọi ta, khéo léo dùng đôi tay mềm mại của nàng ôm tay ta, lại còn chớp chớp đôi mắt làm ra vẻ đáng thương, không dám nhắc lại chuyện vừa xảy ra. Thạch Đầu thật sự quá dũng mãnh!
" Thạch Đầu......" Thanh Trúc lại kêu nhỏ một tiếng, nhưng lại nói không ra lời, trong mắt cũng hơi có chút nước mắt, có vẻ rất nhanh nàng sẽ khóc.
" Thanh Trúc, làm sao vậy?" Không biết chuyện gì xảy ra, ta vội vàng đi về phía Thanh Trúc.
" Phốc xích......" Thanh Trúc đột nhiên cười cười, khuôn mặt vừa mang nụ cười lại vừa đọng lại vài giọt nước mắt, càng tăng thêm vẻ đáng yêu mê người, ta không khỏi đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
"Một hồi khóc, một hồi cười, làm sao vậy?"
" Thạch Đầu, ngươi thật là lợi hại." Thanh Trúc cũng không có trả lời vấn đề của ta, trên mặt chỉ có vẻ sùng bái vô cùng, khiến cho hư vinh trong lòng ta bành trướng. nguồn t r u y ệ n y_y
" Thạch Đầu, thấy 3 người kia đánh ngươi, ta rất lo lắng, nhưng mà thấy ngươi sát 3 tên rác rưởi đó, ta rất kích động, thật muốn đi theo ngươi, đánh cho bọn chúng một trận.
" Thanh Trúc thấy được hình ảnh chiến đấu oai phong của ta, cao hứng đến mức rớt nước mắt."
Ngốc, đây chính là PK? Nghĩ nhiều như vậy làm gì, sau này chắc sẽ có cơ hội thôi?"
" Ân." Thanh Trúc hoàn toàn tin tưởng năng lực của ta, chỉ có Thạch Đầu PK người khác, không có người có thể PK được Thạch Đầu.
" Nhanh kiểm tra trang bị rơi ra......"
" Thạch Đầu, ngươi......" thừa dịp Thanh Trúc không có phòng bị, lại nhìn thấy Thanh Trúc đang thẹn thùng, ta nhịn không được lại nhẹ nhàng hôn cái miệng nhỏ nhắn dáng yêu của nàng thêm một cái, rồi trong khi Thanh Trúc đang tức giận dậm dậm chân, ta nhanh chóng chạy đi kiểm tra trang bị rơi.
" Thạch Đầu......" Thanh Trúc nhìn bóng lưng của Thạch Đầu, ngọc thủ nhẹ nhàng đặt lên môi, hôm nay đã là lần thứ hai bị tên Thạch Đầu xấu xa kia hôn lén, thật sự là tên hư hỏng mà.