Võng Du – T Bất Kiến T

Chương 25 :

Ngày đăng: 17:34 18/04/20


Lộ Viễn có chút kinh ngạc, cậu trừng mắt liếc nhìn màn hình máy tính, nhìn thấy chính là nhân vật của mình đang ngồi xổm ở cửa phó bản, có người chủ động mời cậu tiến đội đánh phó bản ngày.



Cậu cự tuyệt lời mời kia, hướng về phía di động nói: “Vì cái gì đột nhiên nói như vậy, chúng ta không nhất định ở cùng một thành phố.”



Lý Kiêu mỉm cười, trả lời: “Lần trước cậu đi xx tự không phải sao? Tôi cũng ở B thị.”



“Được rồi, nhưng mà…”



“Phó bản ngày không đánh một bữa cũng chẳng sao, đi ra gặp mặt đi.” Thanh âm Lý Kiêu đột nhiên trở nên khoái hoạt, thoạt nhìn vì chuyện hôm nay cũng không có như vậy không xong, “Về phần vì cái gì, tôi nghĩ muốn nhìn thấy cậu, lý do này được không?”



Lộ Viễn sửng sốt, tổng cảm thấy được là lạ, theo lý thuyết gặp mặt một người bạn trên game cũng không có gì, nhưng Lộ Viễn chính là cảm giác có điểm không dám đi.



Đúng, không phải không muốn đi, mà là không dám đi…



Lý Kiêu tiếp tục ở trong điện thoại dụ dỗ: “Chẳng lẽ cậu lo lắng tôi đối cậu làm gì sao? Một đại nam nhân còn sợ cái này?”



Lộ Viễn nghe thấy, trực tiếp phản bác: “Phải a, tôi đánh không lại anh.”



Lý Kiêu nở nụ cười: “Lần này tôi không có ngựa, không ra Gầm Như Hổ, cậu đánh tôi như thế nào tôi cũng không đánh lại.”



Lộ Viễn cũng cười : “Tôi không ở trung tâm thành phố, phỏng chừng cách anh hơi xa.”



Lý Kiêu nghe Lộ Viễn nói đã muốn nhẹ nhàng thở ra, hắn nói: “Cậu ở đại học thành bên kia đi, không thành vấn đề, tôi sau nửa giờ nữa sẽ tới. Cậu học trường nào? Tôi trực tiếp đi tìm cậu luôn.”



Tựa hồ như vậy liền quyết định…



Lý Kiêu không có ưu điểm gì khác, chỉ có hai dạng khác biệt, dạng thứ nhất chính là có thể nói, dạng thứ hai chính là có thể nói chuyện với Lộ Viễn cơ hồ không hề thất bại.



Hắn cúp điện thoại, cảm thấy mỹ mãn mà đạp chân ga, Lý Kiêu nhớ tới lúc Lý Thiên Nhai nói hắn cùng hòa thượng muốn làm võng luyến liền mừng rỡ ngăn không được, hắn bắt đầu tưởng tượng bộ dáng của Lộ Viễn, chính là như thế nào cũng không hợp lại ra được hình tượng làm cho hắn vừa lòng, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại có một hình ảnh duy nhất, biểu tình mặt tròn vo “= =”



Không biết trong lòng Lộ Viễn thì chính mình lại là cái bộ dáng gì nữa, Lý Kiêu vuốt vuốt lại chà chà mái tóc, cảm thấy được bộ dạng chính mình hoàn hảo đi.



Lý Kiêu lái xe thật nhanh chạy đến cửa chính trường học của Lộ Viễn, xuống xe, nhìn xem thời gian, chỉ mới hai mươi phút thôi a. Hắn tựa vào trên xe, ban đêm gió đêm thổi tới còn có chút lạnh, hắn thăm dò nhìn về phía trong trường học, tìm kiếm người thoạt nhìn giống Lộ Viễn.



Vừa rồi cũng quên nói bộ dạng của chính mình, Lý Kiêu lấy điện thoại cầm tay ra, cúi đầu gọi điện thoại cho Lộ Viễn.



Kết quả hắn liền nghe thấy tiếng di động vang lên bên cạnh.



Lý Kiêu mỉm cười, nghĩ thầm thật là trùng hợp, ngẩng đầu vừa thấy.



Liền sửng sốt.




Hai người lại đuổi theo, Lý Kiêu cũng không quản mọi việc giơ chân đá qua, tên cướp quơ con dao nhỏ, giãy dụa đứng lên tiếp tục chạy về phía trước.



Lộ Viễn vội vàng dùng gậy đánh lên cánh tay cầm dao của kẻ cướ[, đem dao đánh rớt .



Tóm lại hai người không có chương pháp gì cũng không hề để ý hình tượng mà đem tên cướp chế phục, Lý Kiêu cởi quần áo, đem hai tay phạm nhân trói ra sau lưng, miệng mắng: “Mụ, ngươi có biết quần áo lão tử bao nhiêu tiền không, ngươi muốn bồi thường cũng bồi không được.”



Lộ Viễn phốc một tiếng bật cười, Lý Kiêu bất mãn nhìn cậu, Lộ Viễn nói: “Nhĩ hảo, Dũng mãnh thiện mắng.”



Lý Kiêu bị nụ cười của cậu giật một chút, nghĩ thầm bộ dạng suất chính là tốt như vậy, hắn mất tự nhiên ho khan một chút: “Đại sư, cậu vừa rồi chiêu Vi đà hiến chử đó sử dụng tốt, bất quá cậu OT.” (cướp cừu hận của boss)



Lộ Viễn không cho là đúng nói lại: “Tôi thấy anh định thân hắn xong mới đánh đập, là anh chính mình không giữ được cừu hận, là một tank tệ hại.”



Nữ sinh bị cướp lúc này mới dám chạy tới, đối hai người nói lời cảm tạ, Lý Kiêu đè phạm nhân, bàn tay to vung lên, nói không có gì.



Nữ sinh báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến nàng một bên nói lời cảm tạ, một bên ánh mắt vẫn luôn nhìn hướng Lộ Viễn ở bên kia, Lý Kiêu trong lòng buồn bực một chút, cảm giác mình thua a.



Cảnh sát đến đây, mang hai người về đồn làm chút ghi chép, thật vất vả gây sức ép xong, Lý Kiêu đã muốn bụng đói kêu vang trời.



“Ta ngẩng đầu nhìn phương xa, trăng treo giữa bầu trời, trong lòng có chút ưu thương thản nhiên, ký ức cao chót vót năm tháng, hiện giờ ta chỉ có thể âm thầm đau buồn, mặc cho loại thương cảm này chiếm cứ tâm thân.” Lý Kiêu u buồn nói, “Đến bao giờ tôi mới được ăn cơm chiều a?”



Lộ Viễn mỉm cười, rốt cục có thể đem cái tên ba hoa Dũng mãnh thiện chiến trong trò chơi cùng người trước mắt Lý Kiêu này nhập lại làm một. Thoạt nhìn cá tính không đứng đắn của người này trong trò chơi là thật.



Lộ Viễn nhịn không được ý cười: “Cho nên tôi nói chúng ta vẫn là đi căn tin ăn đi.”



Lý Kiêu nhìn Lộ Viễn, cũng cười theo: “Tốt, đại sư, cậu dẫn đường.”



__________________



Hai người bắt cướp mà như đánh quái.



__________________



Ô mô đùa thôi nha, thiên sách luôn là công không thể có chuyện làm thụ của Tàng kiếm được a



Chương 26



Đây là hình tượng gì a, nhìn ma mị quá



[email protected]#__#@__________