Võng Du – T Bất Kiến T

Chương 29 :

Ngày đăng: 17:34 18/04/20


Lộ Viễn tìm địa chỉ cửa tiệm của Lý Kiêu, cậu từ bên ngoài nhìn nhìn, tựa hồ không có ai.



Cậu đẩy cửa đi vào, lúc này mới thấy Lý Kiêu đứng lên.



Lộ Viễn lại một lần nữa sửng sốt một chút.



Lần trước khi lần đầu tiên gặp Lý Kiêu, Lý Kiêu tây trang giày da, đi xe mà đến, nếu như không mở miệng nói chuyện còn tưởng rằng hắn chính là công tử nhà giàu.



Lần này… Lý Kiêu mặc T sơ mi quần bò, trên người mang tạp dề, vẻ mặt vui sướng đi về phía cậu.



Lộ Viễn trầm mặc một chút.



Đây thật là quán bàn du sao? Vì cái gì Lý Kiêu thoạt nhìn giống như ông chủ tiệm trà sữa?



Lý Kiêu thấy Lộ Viễn, trong lòng thật cao hứng, ho khan một chút, nói: “Hoan nghênh quang lâm.”



Lộ Viễn phiêu qua hắn một cái liếc mắt, tìm cái bàn ngồi xuống.



Lý Kiêu cười đi theo sau, tiếp tục giả vờ: “Cậu muốn uống cái gì a? Ở đây có nhiều thứ uống rất ngon.”



“Ta muốn một ly vị trà sữa.”



“…”



Lý Kiêu rốt cục không nhịn được nữa, cười vươn tay xoa đầu Lộ Viễn: “Nơi này không phải tiệm trà sữa, đại ca.”



Lộ Viễn vẫn là né tránh, nói: “Thôi đi, ngạo kiều đại thúc.”



Lý Kiêu kéo ghế dựa lại ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: “Cậu làm sao tìm được nơi này?”



Lộ Viễn nói: “Loan câu nói cho tôi biết.”



“Cô ấy làm sao biết?”



“Oa oa không khóc nói cho cô ta biết.”



“…”



“Hắn nói năm đó anh từng ở yy nói qua cửa tiệm ở đường xx, nguyên con đường quán bán bàn du cũng chỉ có chỗ này.”



Lý Kiêu hơi cảm thấy có điểm áy náy, nói: “Cậu tìm chắc thật sự là vất vả lắm.” Hắn lấy từ trong tạp dề ra một tấm danh thiếp, đưa cho Lộ Viễn, “Này, danh thiếp.”



Lộ Viễn tiếp nhận, vừa thấy, khóe miệng co rúm một chút.



Lão bản bàn du rất tuấn tú.



Lộ Viễn ngẩng đầu lên, nhịn nửa ngày vẫn là nói: “ý anh nói mình rất tuấn tú sao?”



Lý Kiêu mất tự nhiên: “Vốn đang không biết xấu hổ, cậu hỏi xong liền thấy ngượng ngùng.”



Lộ Viễn đem danh thiếp cất vào, điều chỉnh sắc mặt một chút mới nói: “Tôi hôm nay tới chủ yếu là do có chuyện.”



Lý Kiêu không tự giác ngồi thẳng dậy, nghĩ thầm chắc Lộ Viễn sẽ mắng mình ngày hôm qua ngạo kiều : “Chuyện gì a?”




Lộ Viễn lập tức chột dạ.



“Được rồi, tôi thử Thiên Sách xem sao.” Lộ Viễn điều khiển tài khoản của  Lý Kiêu, bay đến vô lượng sơn.



Hiện tại đầu năm nay rất ít người đánh phó bản nhỏ, đợi hơn nữa ngày mới gặp một đội đánh Vô Lượng Sơn, Lộ Viễn quyết đoán tiến đội.



Lý Kiêu cho là Lộ Viễn sẽ gặp khó khăn, bởi vì cậu không có chơi Thiên Sách. Nhớ lúc đầu chính hắn lần đầu tiên điều khiển hòa thượng đi giúp Lộ Viễn đánh phó bản ngày, hại cho toàn đoàn bị diệt sạch không biết bao nhiêu lần… Này hắn đương nhiên vĩnh viễn sẽ không nói cho Lộ Viễn biết.



Cho nên Lý Kiêu mang tâm tình muốn chỉ điểm cho Lộ Viễn mà ngồi ở bên cạnh, kết quả Lộ Viễn tank rất tốt, cả đội an toàn qua được boss một.



Lý Kiêu buồn bực hỏi: “… Cậu thật sự chưa từng chơi Thiên Sách sao?”



Lộ Viễn đáp: “Tôi chỉ nói là không chơi, nhưng không có nói là chưa từng đùa thử a.”



“…”



Lý Kiêu nhìn Lộ Viễn đánh qua boss hai nhưng trong đội không ai đi sờ boss.



Lý Kiêu nói: “Đi sờ thử đi.”



Lộ Viễn trầm mặc một chút, đi sờ thi thể.



Không ra.



“Ân, đúng là vận xui bao phủ lấy cậu rồi.” Lý Kiêu bình luận.



Lộ Viễn ai oán nói: “Giống như từ lúc với anh ở bên nhau về sau thì tôi liền đặc biệt đen.”



Lý Kiêu cảm thấy được câu “Với anh ở bên nhau ” thật sự là tuyệt vời cực kỳ, hắn nói: “Không có việc gì, tôi  may mắn thì tốt rồi.”



“Cậu cần cái gì tôi giúp cậu sờ, giúp cậu làm, giúp cậu mua, giúp cậu kiếm, cái gì đều được.”



Lý Kiêu hơi hơi tới gần Lộ Viễn, cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa cái bàn.



___________________



Vâng là xoa cái bàn chứ không phải xoa cái tay anh Viễn a (@[email protected])



Điểm nghĩa hiệp rất quý, rất khó kiếm a, mình chơi hơn hai tháng trời còn chưa tích lũy đủ điểm để mua được một món nữa, chứ đừng nói là mua nguyên bộ mười hai món, khẳng định không chơi hơn nữa năm là không mua đủ, quá nhọ……..(thật ra là do mình chơi tệ với không siêng cày thôi), hiện tại chỉ cần cố gắng thì một tuần có thể mua được một món



Chương 30



“Lý Kiêu nhìn thoáng qua bên người 【 tám ngàn dặm đường 】.



Đầu trọc đại hòa thượng…



Áp lực thật lớn a…”



Áp lực của mình cũng thật lớn a



[email protected]#___#@_____________