Vọng Tinh Thần

Chương 19 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Edit: Nguyệt Cầm Vân



Hắn hừ lạnh một tiếng, mang theo hận ý vô hạn bổ về phía Xích Mộc Hắc.



Xích Mộc Hắc vốn đã không phải đối thủ của hắn, chỉ nhân lúc hắn thất thần mà chém lên cánh tay hắn một đao, bản thân còn bị thương nặng hơn.



Oán hận trong lòng gã cực sâu, cho dù mình có phải chết cũng không thể để Thác Bạt Chân sống được dễ chịu.



“Thác Bạt Chân, ngươi chớ không tin. Con của ngươi đã bị Thác Bạt Ngọc giết rồi, thi thể đem làm mồi cho sói. Không tin thì ta nói cho ngươi hay, có phải sau bả vai trái của con ngươi có một vết bớt màu đỏ không?”



Thác Bạt Chân chính thức bị câu nói này của gã làm cho khiếp sợ, sắc mặt không khỏi trở nên tái nhợt, tay cũng thoáng ngưng trệ.



Con hắn khi sinh ra quả thực có một khối bớt màu đỏ trên vai trái, vì người Tây Quyết tin rằng khối bớt màu đỏ sẽ mang đến phúc vận, không thể tùy tiện nói rộng ra, nếu không sẽ là tiết lộ bí mật của thần. Bởi vậy ngoại trừ bà vú đỡ đẻ và thị nữ hầu hạ, chỉ có phu thê hai người bọn họ là biết, người ngoài đều không ai biết được. Xích Mộc Hắc buột miệng nói ra những lời này, tựa như đã tận mắt nhìn thấy, vậy Thuần Nhi…



Ngôn Tử Tinh cũng cả kinh: lẽ nào đứa bé kia thực sự đã xảy ra bất trắc?



Hắn biết thê tử và trắc phi của Thác Bạt Chân trên đường quay về mẫu tộc đã bị giết, đứa con trai độc nhất bị Thác Bạt Ngọc cướp đi, nhưng chưa nghe nói con của Thác Bạt Chân đã bị giết. Bất quá kiểu này xem ra, tiểu hài tử kia nói không chừng đã thực sự mất mạng.
Lúc Thác Bạt Ngọc nhận được tin báo, mặt mũi cũng trắng bệch, thực sự bị đại ca của hắn làm tức giận đến không nói nên lời.



Hắn biết tin Thác Bạt Thuần chết, cũng liền biết mối thù giữa mình và nhị ca Thác Bạt Chân xem như gay gắt đến chết rồi. Liền thẳng thắn tuyệt tình tới cùng, đem thi thể nho nhỏ của Thác Bạt Thuần ném vào giữa bầy sói để hủy thi diệt tích, lại càng muốn đẩy Thác Bạt Chân vào tử địa không cách nào cựa mình dậy được. Vừa nghe nói Thác Bạt Vũ phái người đi truy sát Thác Bạt Chân, Thác Bạt Ngọc không chỉ giúp đỡ một lực lượng lớn, còn âm thầm phái một đội nhân mã đi theo sau tùy thời yểm hộ.



Ngày ấy Xích Mộc Hắc đi cùng Thác Bạt Vũ tới đại trướng của Thác Bạt Ngọc, chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy Thác Bạt Vũ đi ra, trong lúc nhàn rỗi liền dạo loanh quanh doanh trướng một vòng. Đột nhiên thấy mấy tên nô lệ len lén nâng một vật gì đó đi về phía chuồng sói. Gã nhất thời cảm thấy hiếu kỳ liền bám theo xem thử, thấy mấy tên nô lệ lấy từ trong bao tải ra thi thể của một đứa trẻ, ném vào giữa bầy sói đói.



Quý tộc Tây Quyết đều rất thích nuôi sói hoang, cũng thường hay đem thi thể người chết hoặc tù nhân phạm tội, nô lệ… ném cho sói ăn, bởi vậy nhìn thấy một màn này, Xích Mộc Hắc cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ là hắn thấy cỗ thi thể kia thực sự quá nhỏ, không khỏi nhìn nhiều một chút.



Xích Mộc Hắc từng gặp Thác Bạt Thuần đôi lần ở vương đình và bên ngoài doanh trướng của Thác Bạt Chân. Hài tử kia bộ dáng phấn điêu ngọc mài, dung mạo cực giống Thác Bạt Chân, tính cách cũng hoạt bát. Thác Bạt Chân rất cưng chiều đứa con trai độc nhất này, thường hay nâng nó ngồi trên vai chơi đùa, hoặc mang nó ra thảo nguyên cưỡi ngựa. Bởi vậy Xích Mộc Hắc vừa liếc mắt nhìn liền nhận ra khối thi thể nho nhỏ ấy.



Gã thực sự lắp bắp kinh hãi. Cho dù thâm cừu đại hận với Thác Bạt Chân đến thế nào, gã cũng chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy với đứa con của hắn.



Nhìn khối thi thể non nớt kia trong khoảnh khắc bị đàn sói đói cắn xé, máu chảy đầm đìa, Xích Mộc Hắc tâm tình phức tạp xoay người bỏ đi.



Gã mặc dù không vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng cũng không ôm loại cảm giác đồng tình gì với hài tử vô tội kia, bởi vậy giờ phút này mới có thể buột thốt ra những lời đả kích Thác Bạt Chân.