Vòng Tròn Đồng Tâm
Chương 8 :
Ngày đăng: 03:03 19/04/20
Cô không nghĩ tới loại kịch giả tạo khoa trương tám giờ sẽ phát sinh ở trên người cô.
Không thể nói rõ cảm giác bế tắc trong lòng kia có tính thất vọng không, cô vốn không có kỳ vọng bà Thẩm sẽ vui vui mừng mừng tiếp nhận cô, kết quả này đã nằm trong dự kiến , thực sự cũng không có gì đả kích, chính là… Có chút ngoài ý muốn anh sẽ kiên trì như thế.
Có một lần, anh đột nhiên nhìn cô, như có đăm chiêu hỏi: “Năm nay… sinh nhật của anh, em sẽ ở bên cạnh anh không?”
Đó là một loại —— không dám chắc lo sợ không yên, vì thế hướng cô tác cầu một chút hứa hẹn, hoặc chính diện đáp lại, dùng để thuyết phục chính mình, kiên định quyết tâm.
Nếu thực sự không có chuyện gì, anh cần gì phải một bộ dáng nóng lòng muốn trấn an, phảng phất muốn thuyết phục chính mình, lựa chọn như vậy không có sai, mặc dù người ngoài không hiểu, không duy trì anh.
Anh nhất định rất khó chịu đi?
Hà Diệu Vũ nói qua, anh thực hiếu thuận, chưa từng làm trái ý mẹ, hiện thời vì cô mà cùng người huyên náo không vui, có thể thấy trong lòng anh có bao nhiêu không dễ chịu.
“Sẽ, em sẽ cùng anh.” Cô ước hẹn sinh nhật năm nay, trong lòng cũng hiểu được, sang năm… Khó nói khi đó cô còn có thể hay không.
Cô tìm một ngày, tránh đi thời gian Thẩm Vân Phái trực ban, đi cửa tiệm tìm Hà Diệu Vũ, muốn biết rõ ràng tình huống rốt cuộc có bao nhiêu tệ, để chính mình trong lòng nắm chắc.
Đối phương nghe xong ý của cô, tựa hồ có chút kinh ngạc. “Cô làm sao có thể cho rằng, cô tôi có ý kiến với cô?”
(chữ ‘cô’ đầu là xưng hô giữa Hà Diệu Vũ và nữ chính, còn chữ ‘cô’ sau là theo vai vế giữa mẹ Thẩm Vân Phái và Hà Diệu Vũ)
“Không phải như vậy sao?” Cô cũng choáng váng.
“Cô ít xem kịch quỳnh dao đi. Tôi nói rồi cô và dượng tôi đều là người thực hiểu lẽ phải, sẽ không đối với một người không lý do mà có thành kiến.”
“Vậy… Thẩm Vân Phái rốt cuộc đang rối rắm cái gì?”
Hà Diệu Vũ suy ngẫm một lát. “Thật ra tôi cũng luôn do dự có cần đem chuyện này nói với cô không, cô tôi muốn hẹn cô ra nói chuyện, nhưng lại cảm thấy như vậy không phúc hậu, luôn luôn không nắm chắc chủ ý. Cô đã chủ động nói ra, tôi giúp cô liên lạc cô tôi ra một chuyến, hai người chính mình nói.”
Tôn Uẩn Hoa là ở ngày nào đó biết, Thẩm Vân Phái vốn còn có kế hoạch sau khi tốt nghiệp sẽ xuất ngoại tu nghiệp, đây là chuyện mọi người đều có chung nhận thức, anh cũng đối với tương lai chính mình không qua loa, bởi vì biết chính mình tuyệt không thể làm cho người nhà thất vọng.
Nói đến đứa con duy nhất, bà Thẩm trên mặt toàn là kiêu ngạo.
Nhưng hiện tại kế hoạch này phát sinh chuyện xấu.
Muốn hạ quyết định này, anh tất nhiên đã trải qua một phen giãy dụa, kế tiếp còn phải đối mặt mọi người phản đối, chỉ là qua được cửa ải của mẹ anh đã rất khó nói rõ.
Tựa hồ… Đã không có gì để nói nữa.
Nhu cầu của cô, anh không có năng lực thỏa mãn; mà anh có thể trả giá, cô nói gánh vác không nổi.
Đây là một bế tắc không giải được.
Thẩm Vân Phái nhắm mắt, yên lặng đi tới góc, ôm lấy hộp giấy rời đi.
Khi cô giúp anh mở cửa, anh đứng ở cửa, cúi mắt nhìn chằm chằm ngón tay cô nắm giữ cửa. “Em… Có phải ngay từ đầu, đã không có nghĩ tới muốn cùng anh đi hết chặng đường còn lại?”
Cho nên, mới có thể vừa xuất hiện vấn đề, liền quyết đoán lưu loát làm ra quyết định như vậy, đem tất cả phân tích trật tự rõ ràng, ung dung vững vàng như vậy, đó không phải chuyện một sớm một chiều.
Kết quả hôm nay, cô đã sớm ở trong lòng cân nhắc từ lâu, anh không phải ngu ngốc, sẽ không thể không nhìn ra. Tầm mắt hướng lên trên, chống lại vẻ mặt cô kinh ngạc không nói gì, anh chua xót cười cười.
“Anh biết em nói đúng, nhưng là gặp phải, lại không có cách nào dùng lý trí đi phán đoán lợi hại đúng sai như vậy.” Đây là tình yêu, cũng là khác biệt lớn nhất giữa anh và cô.
Cô không yêu anh, cho nên sẽ không đấu tranh. Khi anh ôm quyết tâm vượt qua tất cả cửa ải khó khăn, vô luận như thế nào cũng phải nắm tay cô, cô cũng nghĩ, thời điểm đến, liền chia tay.
Cô cho tới bây giờ, sẽ không dự tính muốn cùng anh lâu dài.
“Hoá ra cho tới nay, đều là anh tự mình đa tình.” Thật khó khăn đưa ra kết luận cuối cùng như vậy.
Anh xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi, mà cô đứng ở cửa, phát ngốc hồi lâu.
Trở lại trong phòng, cô lẳng lặng ngồi ở phòng khách, không nghĩ cái gì.
Lúc trước mua gian phòng này, cô nghĩ, muốn cùng một người tạo thành một gia đỉnh nhỏ ấm áp, về sau, Thẩm Vân Phái ngắn ngủi lưu lại, làm đẹp mấy phần sắc thái, lại quét sạch dấu vết thuộc về anh, không gian nhỏ này, đúng là vẫn còn chỉ có một mình cô độc chiếm.
Thẩm Vân Phái các phương diện điều kiện đều không phù hợp, cô nghĩ anh không có cách nào hoàn thành, nhu cầu khác nhau, cố chống đỡ tiếp tục cuối cùng chỉ sẽ sinh oán giận, cô không muốn như vậy, vì thế dao sắc chặt đay rối (giải quyết nhanh chóng).
Nhưng là, cô thực sự không có không lưu luyến sao?
Anh nói, cô rất quả quyết, nhưng anh lại làm sao mà biết, cô kỳ thực đã do dự qua, cũng từng nghĩ tới, có thể chờ đợi hay không. Nhưng là ——
Nhưng cuối cùng lý tính vẫn trở về.