Vòng Vây Luyến Ái

Chương 20 :

Ngày đăng: 10:13 18/04/20


Tên đàn ông to lớn kia bị Giang Ngữ Hân đánh đòn chí tử vào một bên mặt, chân hắn ta đứng không vững bất giác lùi về phía sau vài bước, Ngữ Hân không đợi hắn hoàn hồn đã liên thủ tấn công, lúc nãy cô kéo dài thời gian là để quan sát kỹ điểm yếu của hắn ta. Tuy con người đó thân hình vạm vỡ hơn người, sức lực hơn hẳn cô nhưng ở phần ngực giữa và bắp chân trái của hắn là yếu nhất bởi lẽ Ngữ Hân nhận định phần gân nổi lên không nhiều, ắt hẳn hắn không thường rèn luyện những bộ phận đó, chắc chắn là có lý do, một là hắn từng bị thương, hai là do huyệt đạo yếu nhất. Chỉ có thể dùng suy luận của một sát thủ, Ngữ Hân nhanh chóng ra đòn tấn công.



“Cô chơi đánh lén” hắn ta giận dỗi quát lớn, không đánh lại mà chỉ biết phòng thủ, né đòn của Ngữ Hân đến đỏ mặt.



“Trong thế giới của tôi làm gì có tồn tại bốn từ “quang minh chính đại”, chỉ cần đạt được mục tiêu của tôi, dù người ngoài có nói gì đi nữa tôi cũng không quan tâm. Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi cất công đến đây, nhất định phải dẫn người đi cho bằng được” Giang Ngữ Hân nhếch môi, gương mặt chiến đấu của cô lạnh lùng hẳn, đôi mắt sáng quắc nhìn lướt khắp động này, quả thực muốn thoát ra mà dẫn thêm một người già, mà lại bị thương nữa là rất khó.



“Cô không sợ lão đại phát hiện” tên kia vẫn tiếp tục cùng Ngữ Hân quyết chiến, dường như hắn có phần nhường Ngữ Hân thì phải, nhìn cách đánh của hắn hoàn toàn đều né tránh, không có ý đánh lại cô, Ngữ Hân hừ một tiếng, thâm tâm cô cho rằng hắn coi thường thân phận của mình.



“Tôi không sợ Lãnh”



Advertisement / Quảng cáo



“Lão đại?”



Giang Ngữ Hân chưa dứt lời, đã ngất đi do bị đánh trúng huyệt cổ từ phía sau. Tên đàn ông cao to, mồ hôi đầm đìa ngơ ngác nhìn Lãnh Mạc bế thốc Ngữ Hân đi khỏi khu cấm địa.



“Xử lý bà ta” giọng Lãnh Mạc vọng lại



“Vâng, thưa lão đại”



Pằng…
Lãnh Mạc nắm cổ áo ông ta kéo lại “không cứu được cô ấy, các người cùng đi theo hầu”



“Dạ…dạ, thưa nhưng mà…” nguời đàn ông ấp úng “cần đưa cô ấy đến phòng nghiên cứu của Hắc Long, nơi này không đủ dụng cụ”



“Được”



…..



Advertisement / Quảng cáo



Ở căn phòng nồng nặc mùi thuốc, hai vị bác sĩ nghiên cứu đang cố gắng cầm máu cho Giang Ngữ Hân.



“Cổ tay của cô ta hình như bị gãy nữa”



“Xương khớp chấn thương mạnh như vậy, cần phẫu thuật sắp xương” người phụ nữ chen vào “trên người lại vô số vết bầm tím, vết thương lớn nhỏ, lại bị mất sức”



Khi vị bác sĩ nam, định cởi lớp áo Giang Ngữ Hân để xem xét tình hình cơ thể của cô còn bị thương ở đâu nữa không, thì bị Lãnh Mạc đạp ngã lăn xuống đất, hắn trừng mắt với ông ta “cô ta chỉ bị gãy xương cổ tay và mất máu, không cần cởi áo đâu”



Vị bác sĩ xanh mặt, gật gật đầu rồi bắt đầu phẫu thuật sắp lại xương, kim tiêm nối với ống thở gắn vào mũi của Ngữ Hân, thuốc gây mê đã thấm vào cơ thể, đầu cô nghiêng sang một bên, hai ngưới bác sĩ dùng dao giải phẫu rạch một đường dài bên cổ tay Ngữ Hân, cũng chính bên cổ tay mà cô đã cắt đứt động mạch chủ, tỉ mỉ rạch lớp da từng li từng tí cho đến khi xương tay hiện ra, phần xương trắng vỡ vụn hòa trộn với máu thật kinh hoàng.