Vòng Vây Luyến Ái
Chương 22 :
Ngày đăng: 10:13 18/04/20
Để tránh vận động mạnh thêm một phần để Giang Ngữ Hân hồi phục cơ thể, tái tạo máu nhanh chóng nên những ngày vừa qua, kể từ lúc Ngữ Hân tỉnh lại, Lãnh Mạc luôn căn dặn bác sĩ riêng của hắn kê cho cô loại thuốc an thần tốt nhất, vì vậy Ngữ Hân ngủ li bì suốt như mèo lười. Khi Ngữ Hân tỉnh lại, có người hầu hạ cơm bê nước rót, việc đi tắm của cô cũng có hầu gái lo lắng kỹ lưỡng, và rồi Ngữ Hân lại lăn ra ngủ.
Đến tận hôm nay, Ngữ Hân mới cảm thấy khỏe hẳn, mi mắt khẽ động đậy, ý thức đã sống lại. Bất chợt nhận ra đây không phải là căn phòng “số tám” mà là nơi khác. Căn phòng rộng gấp năm lần nơi cũ, mà còn sang trọng nữa, quan trọng nhất là yên tĩnh vô cùng. Đảo mắt nhìn xung quanh, Ngữ Hân bất giác nghĩ có phải đây là thiên đường không nhỉ, nhưng rồi cô bật cười chính mình, một sát thủ như cô thì làm sao đến thiên đường được.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói lãnh đạm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngữ Hân.
“Không giết tôi?” Giang Ngữ Hân cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng vô lực, bởi vì cổ tay bên phải của cô là một cục bột lớn chiếm hữu.
“Nằm yên” Lãnh Mạc nghiêm nghị
Advertisement / Quảng cáo
“Sao tôi phải nghe lời anh?” Giang Ngữ Hân nhếch môi, cô vẫn còn một tay bên trái nên dù khó khăn vẫn ngồi dậy được mà không cần sự giúp đỡ từ ai cả. Thấy Ngữ Hân vẫn ngang ngược, Lãnh Mạc đè cô nằm lại xuống giường, hắn dùng cánh tay to lớn chặn cô lại không cho cô cơ hội tẩu thoát.
“Lãnh Mạc, anh làm cái khỉ gì vậy?” Ngữ Hân quát lớn, đầu lắc qua lắc lại, quả thực cô không thể phản công lúc này, suy nghĩ chống đối chỉ một giây sau lại bị dẹp bỏ, Ngữ Hân thay đổi sắc mặt, cô cười tà mị “hay là anh muốn dụ dỗ tôi”
“Giang Ngữ Hân, tôi còn lâu mới dụ dỗ phụ nữ, trước giờ chỉ toàn là phụ nữ dụ dỗ tôi trước” Lãnh Mạc nhếch môi nhìn cô gái dưới thân hắn, bất giác một ngón tay lướt trên gương mặt Ngữ Hân “là cô dụ dỗ tôi trước”
“Chết tiệt, tôi có điên cũng không thèm một tên biến thái như anh, buông tôi ra” Giang Ngữ Hân la hét inh ỏi, lúc này hầu gái từ bên ngoài không biết chuyện gì nên đã xông vào, ba người hầu gái bắt gặp tình cảnh kinh đảm trên giường, bắt gặp đôi mắt Giang Ngữ Hân đang cầu cứu, nhưng họ vẫn khép nép lui ra bởi vì người đang cùng Ngữ Hân trên giường chính là Lãnh Mạc, chủ nhân của bọn họ.
Giang Ngữ Hân hoang mang tột độ, cô chẳng hiểu gì cả “Tiểu Thúy, cô và tôi đều là thân phận người làm mà, tại sao…”
“Cô ăn đi ạ” Tiểu Thúy tránh né câu hỏi của Ngữ Hân, vẫn cắm mặt mà nói chuyện “đừng làm khó em”
“Cô không nói tôi cũng không hỏi nữa, dù gì cũng là một tên gọi, xem như tôi không tên Giang Ngữ Hân nữa mà tên là Giang Tiểu Thư đi, dù sao cái tên đó nghe vẫn thấy buồn nôn” nói đến đây cả hai người đều bật cười, nhưng Tiểu Thúy vẫn cứ cúi đầu, khiến Ngữ Hân cảm thấy vô cùng không thoải mái, nhưng cô chợt nhớ ra “thím Lý đâu?”
Advertisement / Quảng cáo
“Dạ, thím Lý về quê rồi ạ” Tiểu Thúy cũng chỉ nghe tin này được nhiều người truyền miệng mà không hoài nghi gì, về việc thím ấy đã bị giết chết không một ai biết ngoại trừ Lãnh Mạc và Dany, người đàn ông đã trực tiếp đánh nhau với Giang Ngữ Hân.
“Thật chứ?” Ánh mắt Ngữ Hân lóe lên tia vui mừng.
“Dạ thật thưa cô” Tiểu Thúy đáp
“Được rồi, cám ơn cô, đưa bát cháo đây, tôi tự ăn được mà, cám ơn cô” Giang Ngữ Hân giật lấy bát cháo từ tay Tiểu Thúy, tự xúc từng thìa cháo cho vào miệng. Quả thực dở tệ, ước gì bây giờ có càng cua rang muối, tôm nướng, và thịt bò hầm củ cải thì hay biết mấy, tiếc là…nơi này tuy giàu có nhưng lại rất keo kiệt đối với người bệnh như Ngữ Hân, xuất thân từ nô bộc thấp kém nên bị cho ăn cháo trắng nhân sâm.
Giang Ngữ Hân thầm oán trách, nhưng cũng thầm nhẹ lòng. Tên Lãnh Mạc kia xem ra vẫn còn có lương tâm, thím Lý an toàn là tốt rồi. Mình cũng sắp gặp lại ông cậu, cùng rời khỏi nơi ma quái này. Thật tốt, giấc mơ tự do cuối cùng cũng chạm tới được rồi.