Vòng Vây Luyến Ái

Chương 27 :

Ngày đăng: 10:13 18/04/20


“Hmm…” Ngữ Hân hai mắt tròn xoe trước cảnh tượng này, cô không nghĩ Lãnh Mạc dám dùng cách này uống nước, môi hắn phủ lấy môi cô, tay phải của Ngữ Hân liên tục đánh vào vai Lãnh Mạc, rõ ràng nước coca trong miệng cô đã bị hắn uống cạn vậy mà hắn ta vẫn cố tình không rời ra. Ngữ Hân uẩn khúc, cô cảm thấy mình bị thiệt thòi, liền mím chặt môi lại, đẩy chiếc lưỡi tham lam kia ra, ngoảnh mặt sang hướng khác, quát lớn “cút đi” Ngữ Hân lấy tay chùi đi vết tích vừa rồi, hơi thở gấp gáp.



Nhưng sự việc vẫn chưa dừng lại ở đó, Lãnh Mạc không còn kiên trì, hắn nhào đến cố định đầu Ngữ Hân, tiếp tục cuồng nhiệt với nụ hôn mới, Ngữ Hân một lần nữa bất ngờ, nghe đồn trước đây Lãnh Mạc chưa từng hôn ai bao giờ, hắn vốn ưa chuộng sạch sẽ, không thích dùng chung đồ hay động chạm vào ai, Ngữ Hân nhớ có lần uống nhầm ly nước của Lãnh Mạc, liền ngay sau đó ly nước thủy tinh bị hắn ném vỡ tan tành. Vậy mà bây giờ…hắn ta…dám…



Suy nghĩ chốc lát, Ngữ Hân quyết định trả thù vặt, cô phối hợp nhịp nhàng khiến Lãnh Mạc nhếch môi tán thưởng. Ngay sau đó, Ngữ Hân cắn mạnh vào môi Lãnh Mạc để hắn thấy đau mà nhả cô ra, nhưng cho đến môi Ngữ Hân cảm mùi máu tanh của Lãnh Mạc mà hắn vẫn cứ quấn lấy cô không buông, phải đến khi thấy cô đuối sức, hắn mới buông ra.



“Mẹ kiếp, anh điên hả?” Ngữ Hân cau mày, liên tục đánh mạnh vào ngực Lãnh Mạc.



“Em dám cắn tôi?” Lãnh Mạc quệt vết máu trên khóe môi, hắn bật cười “khá lắm” nói xong hắn nhào đến cắn vào môi Ngữ Hân một cái đau điếng khiến khóe môi cô cũng bị chảy máu “hòa”



“Đồ chết dẫm anh dám” Giang Ngữ Hân nổi cơn thịnh nộ, cô tiến đến định giơ tay đánh Lãnh Mạc nhưng bị kéo lại bởi kim tiêm khiến cô một lần nữa nhăn mặt “phiền phức chết đi được”



Advertisement / Quảng cáo



“Em nghỉ ngơi đi, chiều mai em có thể đi học” Lãnh Mạc đóng cửa phòng, để lại Ngữ Hân đang nằm trên giường, cục tức của cô lớn bằng một quả bom nguyên tử nhưng sau khi nghe Lãnh Mạc cho cô đến trường đại học, bỗng dưng cục tức đó giảm xuống phân nửa.



Ngày hôm sau, bác sĩ đến tháo chai nước biển xuống, Ngữ Hân được giải phóng tay trái, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tay phải của cô cũng có khả quan hơn trước, vòng bông băng cũng ít lại. Bước xuống nhà bếp, thấy ông cậu đang loay hoay làm đồ ăn sáng cho mình, từ đằng sau Ngữ Hân hai tay bịt mắt ông cậu “là ai đây nhỉ?” cô cười ha hả khoái chí.



“Tiểu Hân à, lớn rồi đừng phá phách nữa” ông cậu gõ lên trán cô.



“Con chỉ làm nũng với mình cậu, phá phách với mình cậu thôi” Giang Ngữ Hân ngồi sẵn trên bàn ăn, năm phút sau ông cậu đã bê đến trước mặt cô một tô mì to tướng “mau ăn đi công chúa của tôi”



Ngữ Hân cúi mặt sát tô mì, nhắm mắt hít một hơi dài “wow, thơm thật, con thương cậu nhất” cô cười híp mắt rồi đưa muỗng cho ông cậu “đút con” Ngữ Hân há miệng chờ sẵn.



“Con nhỏ này, lớn rồi mà cứ…” ông cậu đảo mắt tới lui, không thấy có ai khác liền từng muỗng đút cho cháu gái “cậu sợ người khác nhìn thấy”
“Á…đừng cắn…đau” Ngữ Hân đẩy đầu Lãnh Mạc sang một bên, cô ngồi dậy lùi đến thành giường “anh đi kiếm Hà Băng mà cắn, cô ta quen thuộc tác phong này của anh hơn đó, mẹ nó đừng giở trò với tôi” Ngữ Hân chưa dứt lời, Lãnh Mạc lần nữa cắn vào cổ của cô, bả vai rồi tiến xuống ngực, mặc kệ cho cô la hét thế nào hắn vẫn bỏ ngoài tai.



“Đồ…điên…” Ngữ Hân vì đau quá mà giọng nói có chút đứt quãng, vết cắn đã tứa máu “tôi sẽ chịu đựng…đến…ngày…được trả…tự do, thoát khỏi anh…càng sớm càng tốt”



“Em dám” Lãnh Mạc giọng đặc khàn, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào cô “tôi sẽ giết em”



“Anh đã hứa thả tôi, đừng nói mà không giữ lời” Ngữ Hân nhíu mày, tay đẩy hắn ra.



Advertisement / Quảng cáo



“Em đã tự mình xóa bỏ điều kiện này” Lãnh Mạc bật cười, ngay sau đó hắn giật đứt nội y còn lại của Ngữ Hân, chiếm đoạt cô lần nữa.



“Đồ biến thái, chết dẫm” Ngữ Hân vùng vẫy “nhẹ thôi Lãnh Mạc, đau…đó” nước mắt cô tự dưng tràn ra, mặc dù đã bị hắn cướp mất lần đầu rồi, nhưng tại sao lần thứ hai này cũng đau đớn không kém, có khi còn đau hơn do sự thô bạo của hắn.



“Em phải bị trừng phạt” Lãnh Mạc không ngừng ra vào cơ thể Ngữ Hân, mỗi lần như thế móng tay cô lại cào vào lưng hắn ta, răng cắn chặt môi đến bật máu.



“Nhẹ thôi…chậm…chậm…chút…” Ngữ Hân nhăn nhó, tay siết chặt lưng Lãnh Mạc, hơi thở nặng nề. Cô trợn tròn mắt, cảm thấy không ổn nói gấp gáp “không, đừng mà…mau bắn ra bên ngoài…đừng…tôi không muốn…mang…aaa”



Ngữ Hân không đẩy nổi thân hình to lớn kia ra, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, chất dịch nóng ấm kia đã đi vào tất cả trong cơ thể cô.



Cốc..cốc…



“Tiểu Hân ơi, cậu xong việc rồi, cậu vào nha” tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, dần mở cửa ra.