Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 1 : Biển nóng

Ngày đăng: 10:06 18/04/20


Ngày thứ ba sau hôn lễ của Thang Chấp và Từ Khả Du, Từ Khả Du gặp tai nạn xe.



Hôn lễ ấy có thể nói là nực cười, Thang Chấp nhớ lại mỗi một chi tiết trong đó.



Hôm đó, bạn bè cấp ba ngồi kín chỗ, những dải lụa trắng khẽ phấp phới, ánh mặt trời hầm hập khiến mu bàn tay cậu nóng rẫy.



Tay Từ Khả Du kéo lấy cánh tay cậu, cô ngẩng mặt lên, gọi tên cậu —— nghi thức sắp kết thúc, chú rể phải hôn cô dâu.



Thang Chấp cúi đầu, nhìn Từ Khả Du, lông mi của Từ Khả Du rung rung dưới ánh mặt trời, ngượng ngùng nói với Thang Chấp: “Ông xã.”



Thang Chấp không đáp Từ Khả Du ngay, mà giương mắt nhìn Từ Thăng ngồi hàng ghế đầu tiên. Từ Thăng cũng đang nhìn cậu, bởi vậy khoảnh khắc ánh mắt hai người tiếp xúc chỉ ngắn ngủi bằng một cái chớp mắt.



Từ Thăng khẽ nắm bàn tay của bà Từ đang ngồi trên xe lăn, ngồi rất ngay ngắn. Anh thả lỏng, điềm tĩnh nhìn Thang Chấp, gật đầu ra hiệu với Thang Chấp.



Thang Chấp không tìm ra được chút cảm xúc nào trong ánh mắt Từ Thăng.



So với thân phận là anh trai của cô dâu, Từ Thăng càng giống như một đạo diễn đang làm việc của mình, thản nhiên nhìn người diễn viên anh dùng catse rất cao thuê về đang diễn xuất, chứ chẳng có chút hứng thú nào với cái hôn lễ này.



“Ông xã!” Từ Khả Du lại nhỏ giọng gọi Thang Chấp một tiếng, nhắc nhở cậu đến lúc phải hôn rồi.



Thang Chấp lại cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy Từ Khả Du nhắm mắt lại, chần chờ hai giây, hôn lên mi tâm của cô, sau đó choàng tay ôm cô lại.Advertisement / Quảng cáo



Có lẽ là vì nụ hôn chần chờ rất lâu của Thang Chấp cuối cùng cũng hạ xuống, các quan khách thở ra một hơi, sau một đợt yên tĩnh ngắn ngủi, những tiếng hò reo vui mừng phá vỡ bầu không khí trì trệ ấy, mọi người từ bốn phương tám hướng vọt tới chỗ Thang Chấp.



Cậu nhìn thấy gò má như kem sữa của Từ Khả Du hiện lên một nụ cười hạnh phúc, nhìn thấy những trái bóng bay màu lam nhạt, thảm cỏ màu xanh lục và mặt trời, sau đó ngửi được mùi hương hơi chan chát của cỏ tươi.



Không biết vì cớ gì, ba ngày sau, khoảnh khắc nghe thấy quản gia run rẩy thông báo tin tức Từ Khả Du gặp tai nạn, trước mắt Thang Chấp đột nhiên hiện lên những hồi ức không liên quan đến Từ Khả Du, mà là đôi mắt không lẫn chút tình cảm nào, lạnh lùng như mang theo điềm xấu của Từ Thăng. có ăn có học đéo đọc SSTruyen.com



Hai tháng trước, đêm ngày 4 tháng 2, Từ Thăng tìm đến Thang Chấp.



Lúc đó Thang Chấp không thể chịu nổi bị Từ Khả Du quấy rầy, lén lút từ chức,  được cấp trên cũ giới thiệu, chạy đến thành phố lân cận, tìm được công việc quản lý kho của một nhãn hàng trong trung tâm thương mại, còn thuê một phòng trọ nhỏ gần đó.



Cậu đổi công việc quá gấp, không có thời gian chọn nhà đàng hoàng, chuyển qua rồi mới phát hiện những vật dụng gia đình nhìn thấy ở trên mạng đều bị khách trọ trước cầm đi hết rồi. Trong nhà ngoại trừ giường, sô pha và TV mà chủ nhà vừa mua thì không còn gì khác.


Thang Chấp đột nhiên, từ trong thâm tâm, cười với Từ Thăng: “Các người lắm tiền thật.”



Nhưng không biết là Từ Thăng thật sự không hiểu hàm ý của Thang Chấp, hay là giả vờ không hiểu, vẫn dùng giọng điệu ôn hòa và lãnh đạm hỏi Thang Chấp: “Chưa đủ sao? Cậu muốn bao nhiêu, có thể tự đưa ra.” Giống như Thang Chấp là một món hàng bày trên kệ.



Thang Chấp nhìn Từ Thăng, nói với anh: “Cút.”



Sắc mặt của Từ Thăng vẫn không thay đổi, giống như chưa hề bị Thang Chấp mạo phạm thô lỗ, anh nhìn Thang Chấp một lúc, đột nhiên gọi tên Thang Chấp, nói một cách hàm ý: “Theo như tôi được biết, thứ sáu tuần thứ hai mỗi tháng, cậu đều đi đến trại giam nữ Trình Sơn.”



Thang Chấp ngẩn người.Advertisement / Quảng cáo



Một luồng khí lạnh từ trong xương sống Thang Chấp len lỏi chui ra, lẫn theo lửa giận xông thẳng đến đầu ngón tay và đỉnh đầu cậu, bật ra một câu chửi thề với Từ Thăng, lập tức đứng dậy, mắng: “Mỗi tháng tôi đi đâu thì liên quan đếch gì đến anh?”



Sau đó chỉ tay ra ngoài cửa: “Anh cút khỏi đây ngay lập tức.”



Có vẻ như Từ Thăng đã liệu trước Thang Chấp sẽ phản ứng dữ dội như vậy, anh khẽ nhíu mày, nhìn Thang Chấp, qua một lúc sau mới nói: “Cậu không cần phải kích động như vậy, tôi chỉ muốn hỏi, cậu không muốn gặp mặt mẹ cậu ở ngoài trại giam sao?”



“Tôi tìm người xem thử vụ án của bà…” Từ Thăng nói, “Không phải là không có đường phản án.”



Thang Chấp nhìn chằm chằm vào mặt Từ Thăng, lửa giận từ từ lặn tăm, chỉ còn lại mất mặt và một ít đau lòng. Cậu cảm thấy bản thân vô dụng, yếu đuối, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào.



Qua một lúc lâu, cậu mới đáp: “Mẹ tôi bị phán án tù chung thân, đó là quyết định cuối cùng rồi.”



“Tôi biết. Tôi chỉ hỏi cậu có muốn hay không.” Từ Thăng nói rất đơn giản.



Thang Chấp cúi đầu nhìn Từ Thăng, khó mà không chú ý tới gương mặt anh tuấn của anh và bộ đồ tây đắt tiền, ở trong gian phòng khách đầy vật dụng giá rẻ nhìn rất nổi bật, không ăn nhập gì với tất cả mọi thứ của Thang Chấp.



Sau này khi nhớ lại, Thang Chấp luôn cảm thấy lúc đó trong lòng mình có vô số cảm xúc kịch liệt trào dâng.



Ví dụ như khuất nhục và không cam lòng, phẫn nộ và áp lực, lo âu và khát cầu; ví dụ như nỗi căm hận Từ Thăng và Từ Khả Du cao cao tại thượng, hận bản thân yếu đuối vô dụng; ví dụ như nỗi khát khao không đáng nói đến, muốn mẹ lấy lại được tự do, sợ Từ Thăng lừa gạt cậu, cho cậu hy vọng thật lớn, cuối cùng toàn là hư ảo.



Cậu cảm thấy bản thân dường như phải đắn đo cả một đêm mới có thể quyết định được.



Nhưng thực tế, Thang Chấp lại không để Từ Thăng đợi lâu, có lẽ chỉ mười giây, hoặc mười lăm giây, liền nói với Từ Thăng: “Tôi muốn”