Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 11 :

Ngày đăng: 10:06 18/04/20


Trời vẫn chưa sáng, phòng khách còn mờ tối.



Mặt đá hoa cương màu trắng và ghế sô pha màu đen giống như đều phủ một lớp sương mù. Trong nhà chừng hai mươi ba độ, không khí thoang thoảng mùi hương tinh dầu đặc trưng và mùi khô ráo của thảm lông dê.



Tư thế ngủ của Từ Thăng và Thang Chấp thân mật đến gần như khôi hài, Thang Chấp khẽ nhúc nhích là đụng phải cằm Từ Thăng trên đỉnh đầu cậu.



Cậu ngửi được mùi nước hoa cologne trên người Từ Thăng, còn có mùi rượu nhạt đến mức đã gần như tan biến. echkidieu2029.wordpress.com



Người Từ Thăng rất ấm áp, tay phải anh đè lên xương sườn Thang Chấp, cách lớp áo ngủ mỏng manh, làm ấm dạ dày Thang Chấp.



Tối qua cửa sổ không kéo hết, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối. Thang Chấp không xem dự báo thời tiết, nhưng thấy mây mù trên đỉnh núi, cậu nghĩ hôm nay cũng sẽ không có mặt trời.



Thang Chấp chỉ mới ngủ có vài tiếng, cũng không nằm mơ, nhưng hình như đã hoàn toàn tỉnh táo, sườn mặt áp trên thảm, ma sát tạo ra một chút cảm giác nóng thô ráp. SSTruyen.com reup là chó



Cậu không biết có cần gọi Từ Thăng dậy hay không, nghĩ trước tiên phải bỏ cái tay Từ Thăng đang đè trên người mình ra, nhưng không ngờ chỉ nhúc nhích có một chút mà Từ Thăng đã tỏ vẻ khó chịu, sau đó mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu.



Thang Chấp hơi căng thẳng, cẩn thận ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Từ Thăng nhíu mày, bộ dạng như bị quấy nhiễu giấc mơ đẹp nên không vui.



Hai giây sau, Từ Thăng lại ôm Thang Chấp động đậy một chút, hình như sắp tỉnh rồi.



Phản ứng của cơ thể Thang Chấp nhanh hơn cả não, nhắm tịt mắt.Advertisement / Quảng cáo



Mọi người đều biết, trong tình huống như thế này, người tỉnh trước thường sẽ lúng túng hơn, mà Thang Chấp quyết tâm phát huy tinh thần nhường nhịn, đưa cơ hội hiếm có này cho Từ Thăng cao quý, để Từ Thăng một mình đối diện với hậu quả say như chết.



Không lâu sau, Thang Chấp cảm thấy cơ thể dính trên người mình đột nhiên cứng đờ, Từ Thăng dậy rồi.



Từ Thăng sững sờ một lúc lâu, giống như đang vô cùng sợ hãi khi phát hiện ra mình và Thang Chấp ngủ trên sàn cả đêm.



Sau một lúc lâu, tay đặt trên bụng Thang Chấp nhấc lên, còn có chút do dự, ấn lên bả vai cậu.



Giây phút đó, Thang Chấp có cảm giác Từ Thăng hình như muốn đẩy cậu ra. Sau đó cánh tay dừng trên vai Thang Chấp mấy giây, cuối cùng cũng không đẩy ra, giống như anh sợ động tác quá mạnh sẽ làm cậu tỉnh.



Nếu như người bình thường nhẹ tay nhẹ chân như vậy, Thang Chấp sẽ nghĩ đó là bởi vì đối phương lịch sự.



Nhưng Từ Thăng thì khác. Từ Thăng không đẩy Thang Chấp, rất rõ ràng là bởi vì tính cách anh kiêu ngạo, sĩ diện, không muốn đối diện với tình huống khó xử như thế này, muốn nhân lúc Thang Chấp còn đang ngủ thì lén lút bỏ đi.



Thang Chấp thừa nhận mình có tâm lý trả thù ấu trĩ, cậu nâng một chân đặt lên chân của Từ Thăng, rồi đến gần anh một chút, sau đó ra vẻ ngủ rất ngon, rất hạnh phúc.



Hình như cậu nghe thấy tiếng Từ Thăng nghiến răng, ngay lập tức cậu rụt vào trong lòng anh.



Lát sau, Từ Thăng chắc cuối cùng cũng hoàn thành phụ đạo tâm lý cho bản thân, nhẹ nhàng nắm lấy đầu gối Thang Chấp, cẩn thận nhấc chân Thang Chấp ra, sau đó cầm lấy cổ tay cậu, cẩn thận đặt trên sàn.




“Thiếu gia, tôi là Ti Cầm.” Bà cúi đầu chào Từ Thăng, “A Lan có việc về quê rồi, tôi tới làm thay cô ấy một thời gian.”



Từ Thăng dừng mấy giây, hỏi bà: “Có phải tôi đã từng gặp bà ở đâu đó rồi không?”



Bà cười với Từ Thăng: “Tôi giúp việc ở bên nhà tổng giám đốc Cẩn.”



Thang Chấp không quá quen thuộc với những mối quan hệ bên nhà họ Từ, mất mấy giây phản ứng, mới nhận ra tổng giám đốc Cẩn mà bà ta nói là ông bác Từ Cẩn.



Từ Thăng nhìn chằm chằm bà ta, thẳng lưng, không đáp.



Đằng sau bà còn có vài người giúp việc, có người cũ, cũng có người mới. Thấy Từ Thăng không nói gì, bà dẫn họ tiếp tục đi vào trong.



Thang Chấp sinh ra một cảm giác kỳ lạ, giống như bà đại diện cho Từ Cẩn, đến chiếm địa vị của Từ Thăng trước, rồi chiếm lấy nhà của anh.



Nhưng mà bà ta chưa vào được mấy bước, Từ Thăng đã mở miệng chặn lại.



“Không cần đâu.” Từ Thăng nói rất chậm, “Người giúp việc tôi sẽ tự tìm, mấy người ra ngoài đi.”Advertisement / Quảng cáo



Bà ngẩng đầu, sững sờ, do dự nói: “Nhưng mà… Tổng giám đốc Cẩn ——”



“—— Ra ngoài hết đi.” Giọng của Từ Thăng tuy rằng bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh.



Trong nhà không có ai dám lên tiếng, cũng không ai dám nhúc nhích, ánh mắt Thang Chấp vô định, giống như tất cả đều là vật tĩnh.



Đồng hồ trong phòng khách rung lên, bảy giờ rồi.



Những người giúp việc cuối cùng cũng không có can đảm gây xung đột với Từ Thăng, lùi bước đi ra ngoài, trong phòng lại quay về yên tĩnh.



Nhưng đèn vẫn sáng, Thang Chấp nhìn thấy cằm Từ Thăng mọc lún phún râu, áo anh vẫn nhàu nhũ.



Anh đứng ở trong phòng khách, rất kiêu ngạo cũng rất cô độc, lại khiến Thang Chấp có cảm giác khó chịu không thể diễn tả.



“Từ tổng…” Thang Chấp nới với anh, “Tôi đi làm bữa sáng nhé.”



Từ Thăng liếc Thang Chấp một cái, không trả lời, Thang Chấp lại nói: “Tôi đói lắm rồi.”



“Anh có thể đi tắm trước.” Cậu nói với Từ Thăng, “Xuống là có thể ăn rồi.”



Lát sau, Từ Thăng mới nói: “Thôi được.”