Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 13 :

Ngày đăng: 10:06 18/04/20


Thang Chấp lần đầu tiên đi làm cùng Từ Thăng, xe dừng ở bãi đỗ xe ngoài một sân golf chừng hơn hai tiếng đồng hồ.



Sân golf không xa nhà, ở ngay dưới chân núi thôi, trống trải và râm mát.



Tài xế của Từ Thăng là một người đàn ông trung niên rất trầm tính và tháo vát, anh ta hạ cửa kính xe xuống một nửa, dựa lên ghế, ngồi đó không nói lời nào, mới đầu anh ta cũng không có ý định nói chuyện với Thang Chấp, Thang Chấp cũng không mở miệng. echkidieu2029.wordpress.com



Lúc trước mỗi lần cậu ra ngoài với Từ Thăng, đều là một tài xế khác đưa đi. Nhưng bây giờ, người tài xế đó chở Từ Khả Du đi vẫn không biết sống chết thế nào.



Xe tắt máy, Thang Chấp quay qua nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn thấy vách tường và cây cột trát vôi, nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió.



Cơn gió mát nhè nhẹ luồn qua cửa sổ, Thang Chấp ngửi thấy mùi hương ẩm ướt của mùa xuân, lòng cậu rất điềm tĩnh, dường như chẳng nghĩ gì cả, chỉ đang đợi chờ. đọc SSTruyen.com là chó



Khi Thang Chấp nhìn thấy một đàn chim bay qua bầu trời xanh, cậu nghe thấy tài xế nói với mình: “Thang tiên sinh, tối qua cảm ơn cậu.”



Thang Chấp quay đầu nhìn anh ta, tài xế nở một nụ cười thân thiện và thành thật với cậu: “Làm phiền cậu rồi.” sstruyen reup là chó



“Không có gì.” Thang Chấp cũng cười với anh ta.



Advertisement / Quảng cáo



Hai người lại yên lặng một lúc, tài xế gọi Thang Chấp một tiếng, hỏi cậu: “Tiểu thiếu gia tối qua vẫn ổn chứ?”



Thang Chấp thầm nghĩ một lúc mới nói: “Vẫn ổn, ngủ rất nhanh.”



“Tối qua trước khi về tôi có gọi cho quản gia, nhưng không liên lạc được.” Tài xế thấp giọng nói.



Dưới bóng râm che phủ đỉnh đầu xe, tài xế chau mày, vô cùng lo lắng mà nhìn Thang Chấp.



Thang Chấp đối mắt với anh ta vài giây, nói: “Hôm qua ông ấy bị ngã, tình trạng không ổn lắm, đưa đi bệnh viện rồi.”



Lông mày người tài xế nhíu càng chặt hơn, lát sau, anh ta mới nói: “Vậy trong nhà thiếu gia phải làm sao đây.”



Thang Chấp không biết nên đáp lại như thế nào, nên không nói tiếp.



Gió vẫn thoang thoảng trong xe, bãi đỗ xe bán lộ thiên giống như một cái bể cá, niềm âu lo của tài xế bơi quanh quẩn trong nước, vờn quanh người Thang Chấp, cả bể cá đều trở nên ưu sầu.



Thang Chấp rất muốn hút thuốc, nhưng trên người cậu không có thuốc cũng không có bật lửa, nhịn không được mà thở dài một hơi.




Sau khi xe Từ Hạc Phủ rời đi, Từ Thăng vẫn chưa để ý đến Thang Chấp, tự ngồi vào xe.



Tài xế đóng cửa cho anh, ngẩng đầu nhìn Thang Chấp, cậu mới mở cửa xe vào ngồi.



Xe chạy được một lúc, Từ Thăng vẫn yên lặng, Thang Chấp đoán anh đã ngủ rồi, nhưng nhớ lại cuộc đối thoại kỳ lạ của Từ Hạc Phủ và Từ Thăng ban nãy, không được yên lòng lắm, nhìn vào gương chiếu hậu, tìm trái tìm phải chọn góc độ, muốn xem thử Từ Thăng đã dậy chưa.



Vẫn chưa tìm thấy mặt Từ Thăng trong gương, đã nghe thấy giọng anh: “Cậu đang làm gì vậy.”



Thang Chấp bất động.



“Đến bệnh viện.” Từ Thăng lại nói.



Tài xế nghe xong liền bật xi nhan, rẽ sang đường khác.



Advertisement / Quảng cáo



Thang Chấp muốn đặt câu hỏi, nhưng chưa nghĩ ra nên mở miệng như thế nào.



Qua một lúc, Từ Thăng gọi tên Thang Chấp.



“Từ tổng.” Thang Chấp lập tức quay đầu nhìn Từ Thăng.



Từ Thăng đang dựa lưng ra sau, cằm hơi hất lên, rũ mắt nhìn Thang Chấp quay đầu, tay còn đặt lên tay vịn ghế, nhíu mày: “Quay lên đi.”



Dáng vẻ anh nhìn không được vui cho lắm, chắc là thấy cử chỉ của Thang Chấp quá mạnh, rất đường đột và không đoan chính, nhưng so với lúc đứng bên cạnh Từ Hạc Phủ thì hình như nhiều thêm một chút cá tính.



“Ò.” Thang Chấp quay đầu lại.



“Cậu…” Từ Thăng dừng lại vài giây, tiếp tục nói, “Những lời chủ tịch Từ nói lúc nãy, cậu nghe thấy rồi chứ.”



Thang Chấp do dự trả lời: “Nghe thấy rồi.”



“Mấy ngày này cứ đi theo tôi…” Từ Thăng nói, “Cho đến khi Giang Ngôn xuất viện.”



“Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần đi theo là được rồi.”