Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 16 :
Ngày đăng: 10:07 18/04/20
Đường từ Tân Cảng đến Thông Giang cũng không quá xa.
Sáng hôm sau, Từ Thăng theo thường lệ đi đánh golf với Từ Hạc Phủ hai tiếng đồng hồ, rồi đến bệnh viện thăm Từ Khả Du. echkidieu2029.wordpress.com
Thang Chấp lần đầu tiên được phép vào phòng bệnh của Từ Khả Du, đi đằng sau Từ Thăng, đến bên giường bệnh của cô.
Phòng bệnh của Từ Khả Du lớn hơn phòng của Giang Ngôn một chút, có hai nữ hộ lý vừa lau người cho cô, bệnh tình ổn định, vết thương cũng đang từ từ lành lại. Nhưng vết thương trên đầu khá nghiêm trọng, tóc cũng bị cạo đi, quấn một lớp băng vải, vì thế nhìn cô rất khác lúc trước.
Thang Chấp đứng bên cạnh giường nhìn một lúc, trong lòng chung quy cũng có chút phức tạp. SSTruyen.com reup là chó
Cậu nhìn về Từ Thăng đang đứng đằng xa, biểu cảm Từ Thăng nhìn Từ Khả Du vẫn điềm tĩnh như cũ, nên Thang Chấp cũng vẫn không hiểu nổi anh.
Ăn xong bữa trưa, bọn họ bắt đầu xuất phát. sstruyen reup là chó
Hồi sáng, khi xuống khỏi xe điện của sân golf, thư ký của Từ Hạc Phủ đã đưa cho Từ Thăng tài liệu về người mà bọn họ sắp gặp.
Advertisement / Quảng cáo
Trên đường đến Thông Giang, Từ Thăng đã đọc xong tài liệu, anh chọn ra vài tờ trong đống tài liệu đó, đưa cho Thang Chấp, muốn Thang Chấp “cũng đọc thử đi”, chắc là hy vọng Thang Chấp học hỏi một chút, đến nơi sẽ không khiến anh mất mặt. đừng đọc ở wattpad
Thời tiết hôm nay vẫn u ám, ánh nắng không đủ sáng, Thang Chấp mở đèn đọc sáng, yên tĩnh lật giấy.
Người Từ Thăng sắp gặp tên là Vạn Hòa Dự, một người đàn ông trung niên có bối cảnh khá thần bí.
Năm năm trước, Vạn Hòa Dự cầm một số tiền lớn xuất hiện ở Thông Giang, lập ra một công ty đầu tư là tập đoàn Đức Tín.
Đầu năm nay, Đức Tín niêm yết thành công, đồng thời chuyển công ty vào tầng bốn mươi chín của tòa tháp đôi mới xây ngay trung tâm thành phố Thông Giang.
Trong tài liệu có trích một bài phỏng vấn Vạn Hòa Dự, Vạn Hòa Dự nói mình chọn tầng bốn mươi chín của tòa tháp đôi làm nơi đặt trụ sở của Đức Tín là có dụng ý riêng.
Ông ta thích nghiên cứu Kinh Dịch, cho rằng năm có số chín là rất quan trọng, tập đoàn Đức Tín đã niêm yết vào năm nay —— năm ông bốn mươi chín tuổi, chứng tỏ bốn mươi chín là con số đại cát mà ông phải khắc ghi trong lòng.
Thang Chấp trước giờ đối với mấy thứ thần bí này đều là “xin tha thứ cho kẻ bất tài”, xem tới đây, không khỏi mất hứng, mất rất nhiều sức để kiềm chế kích động trả tài liệu lại cho Từ Thăng, quay đầu lại muốn bàn bạc với anh: “Từ tổng, phải xem hết sao?”
Từ Thăng đang nhắm mắt dưỡng sức, nghe Thang Chấp nói liền mở mắt ra liếc cậu một cái, hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Thang Chấp cảm thấy tâm hồn mình đang bị tàn phá bởi cái nháy mắt khoa trương của Vạn Hòa Dự và sự “lật mặt” của Từ Thăng, chỉ có thể dời tầm mắt nhìn về phía thư ký của Vạn Hòa Dự đứng trước mặt mình, cố gắng không để ý.
Thư ký này mặc một bộ đồ tây sẫm màu, trên ngực áo cài một cây bút máy.
Nói đến cũng trùng hợp, Thang Chấp rất quen thuộc với cây bút máy này, năm ngoái cậu từng làm việc cho một nhãn hàng bút máy xa xỉ một thời gian ngắn, cũng bán ra rất nhiều cây bút cùng kiểu.
Lúc này, Vạn Hòa Dự đã nói rất phấn khởi, vỗ vai Từ Thăng, không biết làm sao, khuỷu tay đụng tới một cái bình hoa đang cắm đầy hoa tươi.
Loáng một cái, bình hoa rơi xuống, thư ký của Vạn Hòa Dự phản ứng nhanh chóng xoay người một cái, kịp thời chụp lấy bình hoa sắp chạm đất.
Thang Chấp nhìn chăm chú cây bút máy của người thư ký bị đè rớt xuống túi áo của chiếc âu phục, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Advertisement / Quảng cáo
Cây bút này không thể nặng như vậy được, Thang Chấp nghĩ. Dù có mực nước bên trong cũng không thể nặng như vậy.
Người thư ký đặt bình hoa về chỗ cũ, hình như anh ta phát hiện ánh mắt Thang Chấp đang nhìn mình, cũng nhìn về phía Thang Chấp, Thang Chấp liền nâng mắt, cũng mỉm cười dịu dàng với anh ta.
Vạn Hòa Dự đến gần cửa phòng làm việc, đứng bên cạnh cửa quét mống mắt, cánh cửa gỗ nặng trịch tự động mở ra.
“Từ tổng, mời vào.” Ông ta dùng động tác tay mời Từ Thăng, rồi thấp giọng nói, “Bên ngoài không thích hợp để nói chuyện.”
Ông ta vào trước, thư ký cũng đi theo sau.
Thang Chấp đang do dự có nên vào không, Từ Thăng quay đầu liếc cậu một cái.
Thang Chấp cũng rất khó hình dung ánh mắt Từ Thăng nhìn mình. Có thể là không tin cậy, hoặc là không yên tâm, vì thế Từ Thăng đi chậm một chút, rồi mới mở miệng: “Cậu ở bên ngoài đợi tôi.”
Thang Chấp gật đầu, Từ Thăng liền theo bọn họ đi vào.
Trợ lý của Vạn Hòa Dự còn ở bên ngoài, nhiệt tình dẫn Thang Chấp đến phòng tiếp khách cách đó không xa.
Thang Chấp đi ngang qua bàn thư ký, đột nhiên nhìn thấy trên bàn đặt một cây bút cùng kiểu với cây bút cài trên ngực người thư ký, trong đầu truyền tới một suy nghĩ không hợp pháp lắm.