Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 27 :
Ngày đăng: 10:07 18/04/20
Chủ nhật, họ sẽ bay từ Houghton về Grand Rapids vào lúc mười một giờ rưỡi trưa.
Tầm bảy giờ, Từ Thăng bị một tiếng nhạc đánh thức.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy màn hình điện thoại Thang Chấp trên tủ đầu giường cách đó không xa đang bật sáng, kêu ầm ĩ.
Thang Chấp nằm trong lòng anh nhúc nhích một chút, bàn tay trái vốn nắm lấy mu bàn tay Từ Thăng liền thả lỏng ra, vươn thẳng cánh tay, ưỡn lưng, hình như định xoay người đi lấy điện thoại. echkidieu2029.wordpress.com
Trước khi Thang Chấp xoay người, Từ Thăng đã kịp thời cầm điện thoại đến trước mặt, tắt chuông báo thức.
Thang Chấp yên lặng, cậu vùi trong lòng Từ Thăng, lại trở nên ngoan ngoãn.
Từ Thăng liếc nhìn màn hình của Thang Chấp, nơi bị nứt hình như lại to ra một chút rồi, anh lập tức nghĩ “Chỉ có người không biết chú ý như Thang Chấp mới có thể dùng được”, sau đó đặt điện thoại bên gối đầu của mình, rồi lại nhìn Thang Chấp không biết chú ý kia.
Vai của Thang Chấp lộ ra ngoài, nhìn có vẻ rất lạnh, Từ Thăng kéo chăn cho cậu, đắp đến tận cằm. SSTruyen.com reup là chó
Từ Thăng đã tỉnh hẳn, nhưng vẫn chưa có ý định rời giường.
Ánh nắng mặt trời buổi ban mai không quá gắt, hắt lên tấm rèm và cửa kính khách sạn, chui vào trong phòng Thang Chấp.
Trong những tia sáng như một lớp bụi mỏng, cùng với nhiệt độ ổn định hai mươi lăm độ C trong phòng, Từ Thăng cúi đầu nhìn Thang Chấp.
Thang Chấp ngủ rất yên ổn, tay giống như không có xương cốt, rũ rượi đặt lên mặt, rất giống như một đứa trẻ tối qua chơi đùa quá mệt nên rất cần được ngủ, cấm những người bạn chơi cùng quấy rầy. đọc ở SSTruyen.com sẽ biến thành chó
Advertisement / Quảng cáo
Từ Thăng rất muốn bỏ tay Thang Chấp xuống, nhưng vẫn chưa động thủ, báo thức của Thang Chấp lại vang lên.
Có thể là lại nghe thấy tiếng động, nên Thang Chấp cau mày.
Cậu vươn tay ra, mò lung tung trên vai, cổ và mặt Từ Thăng, có ý đồ tìm kiếm điện thoại trên người Từ Thăng.
Từ Thăng đẩy tay cậu ra, giữ lấy cổ tay cậu, sau đó dùng tay còn lại lấy điện thoại, rồi tắt báo thức một lần nữa, cảm thấy Thang Chấp khi ngủ và khi không ngủ đều ngu ngốc như nhau.
Tiếng lại tắt rồi, môi Thang Chấp dẩu lên, giống như vì bị quấy rầy mà có hơi không vui.
Từ Thăng không biết Thang Chấp rốt cuộc đã mở bao nhiêu cái báo thức, cũng không biết mật khẩu điện thoại của Thang Chấp, liền cầm điện thoại dí vào mặt Thang Chấp, đẩy đẩy vai cậu.
“Thang Chấp.” Từ Thăng gọi cậu, “Mở mắt ra chút đi.”
Cậu mơ mơ màng màng ngủ một lúc, rồi ngửi thấy một mùi rất ngọt.
“Thang Chấp.” Từ Thăng cuối cùng cũng bắt đầu gọi cậu.
Từ Thăng hơi ngước đầu, nhìn thấy một đĩa tart trứng trước mặt, cùng với một ly thủy tinh đựng kem rải đầy kẹo ngọt.
Sau đó cậu nhìn về phía Từ Thăng, hỏi: “Gì thế này?”
“Cậu không ăn à?” Từ Thăng nhìn cậu không có một chút biểu cảm nào, chỉ chỉ tart trứng, nói, “Không phải vẫn đang đói sao.”
Thang Chấp hơi nghi hoặc, thầm nghỉ mình hình như đâu có đói, nhìn thấy đồ ngọt cũng không muốn ăn lắm, mới nói: “Ăn không nổi. Từ tổng ăn một mình đi.”
Advertisement / Quảng cáo
Rồi tiếp tục mặt dày hỏi Từ Thăng: “Tôi có thể ngủ thêm một lát được không.”
Từ Thăng nhìn cậu một lúc, gật đầu, Thang Chấp được toại nguyện, quang minh chính đại vùi đầu vào khuỷu tay.
Ngủ một lúc rất lâu, Từ Thăng lại đẩy đẩy cậu.
Tay Từ Thăng đặt trên cánh tay Thang Chấp, chạm đến gò má cậu.
Thang Chấp ngủ rất sâu, mơ màng ngẩng đầu, môi chạm phải mu bàn tay Từ Thăng. Tay Từ Thăng dừng lại một chút, rồi nhanh chóng thu về.
“Thang Chấp.” Từ Thăng nói với cậu, “Phải lên máy bay rồi.”
Thang Chấp “Ừm” một tiếng, cầm lấy ly nước bên cạnh lên uống một hớp, rồi đứng dậy.
Trước khi đi, cậu liếc bàn một cái, kem trong ly đã tan chảy rất khó coi, kẹo cũng lõng bõng bên trong, hơi chìm xuống dưới, còn dính cả sốt chocolate, nhìn có vẻ bẩn.
Từ Thăng đi rất nhanh, giống như không muốn ở lại nơi này lâu, Thang Chấp theo không kịp, nhịn không được kéo anh lại.
Nhưng ở một nơi đông người qua kẻ lại, Từ Thăng bị Thang Chấp kéo lại, vậy mà lại không mắng cậu, anh cúi đầu nhìn Thang Chấp, Thang Chấp do dự thả lỏng tay, hỏi anh: “Từ tổng, có thể đi chậm lại không?”
“Tôi đi không nổi.” Thang Chấp nói.
Từ Thăng đứng lại, nhìn cánh tay đang rũ xuống của Thang Chấp, nói “Được”.