Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 32 :

Ngày đăng: 10:07 18/04/20


Lúc Thang Chấp đi theo sau luật sư Chung vào bệnh viện Trình Sơn, cậu thầm nghĩ, chắc trên đời không có ai thích mùi của bệnh viện.



Mùi của nước khử trùng, các loại thuốc, dịch tiêm chích, đồ nhựa, cộng với mùi của tất cả các hoạt động của con người trộn lẫn vào nhau, sau đó gieo rắc vào trong không khí.



Từ Thăng đưa Thang Chấp đến cổng bệnh viện, anh không xuống xe.



Thang Chấp rất cảm kích anh.



Cảm kích sự giúp đỡ, cái ôm và cả sự im lặng khiến người khác thoải mái của Từ Thăng.



Vào đến khoa ngoại, Thang Chấp đang nghĩ, sau này không cần biết Từ Thăng bắt bẻ mình cái gì, hay là ghét mình như thế nào, cậu chắc cũng sẽ không còn buồn rầu nữa.



Không biết có phải do là trọng phạm hay không, bệnh viện cho Tịch Mạn Hương nằm phòng bệnh riêng.



Phòng bệnh của bà nằm ở cuối hành lang, Thang Chấp và luật sư Chung lướt qua đám người thăm bệnh, đi đến trước cửa phòng bệnh có cảnh sát canh chừng. echkidieu2029.wordpress.com



Thang Chấp xuất trình chứng minh thư, cảnh sát mở cửa cho cậu, cậu đi vào, Tịch Mạn Hương mặc đồ bệnh nhân màu xanh trắng, mắt nhắm chặt, mặt trắng bệch nằm trên giường, đang được truyền dịch. đọc SSTruyen.com tăng nguy cơ bị bệnh ngu



Thang Chấp trước giờ chưa từng thấy Tịch Mạn Hương như thế này.



Mẹ cậu là một người sống rất vô tư, sức khỏe tốt, lúc nào cũng rạng rỡ sáng láng, giống như bà đang sống trong một thế giới có rất nhiều chuyện đáng để vui vẻ, dù là ở trong ngục tù, cũng có thể tìm được niềm vui.Advertisement / Quảng cáo



Nhưng bây giờ bà nằm trên giường bệnh, giống một cụ bà mắc bệnh phổi.



Thang Chấp đi đến bên giường, nhìn nữ cảnh sát ngồi đối diện giường, nữ cảnh sát nhìn cậu, sững sờ chớp mắt mấy cái.



“Cám ơn cô đã chăm sóc cho mẹ tôi.” Thang Chấp cười với cô.



Cô nhìn lướt qua tấm kính ngoài phòng bệnh, sau đó nhìn Thang Chấp, dừng một lúc, khẽ nói: “Không cần cám ơn, chăm sóc là việc của hộ lý.” rồi nói, “Ban sáng bà ấy có tỉnh lại một lần, vẫn có ý thức.”



Thang Chấp lại nói cám ơn một lần nữa.



Tịch Mạn Hương ngủ rất sâu, Thang Chấp ngồi bên cạnh nhìn bà đau đáu, đến cả vết chân chim trên khóe mắt bà cũng đếm ra hết.




Sau đó khi về nhà chính, bảo mẫu nói với Từ Hạc Phủ, Từ Hạc Phủ không hài lòng lắm, nên Từ Thăng phải thay đổi.



Từ Thăng cúi người xuống, khẽ chạm vào mặt Thang Chấp, Thang Chấp vẫn không tỉnh, lông mi hơi động đậy.



Ánh đèn đầu giường giống như đang tỏa ra những sợi lông tơ màu vàng nhạt, dịu dàng bao phủ Thang Chấp.



Hình như Thang Chấp nằm mơ, miệng mấp máy, khẽ nói mớ.



Cậu nói rất mơ hồ, Từ Thăng mới đầu nghe không rõ, lát sau, Thang Chấp lại nói thêm mấy lần nữa, Từ Thăng rốt cuộc cũng nghe được Thang Chấp đang nói “Từ Thăng”.Advertisement / Quảng cáo



Giây phút vừa nghe rõ, Từ Thăng hơi bất ngờ cùng với một chút đắc ý.



Thật ra chỉ có ở trên giường, Thang Chấp mới gọi tên Từ Thăng, còn những lúc khác đều gọi là Từ tổng.



Cậu nói “Từ Thăng” và người khác nói “Từ Thăng” không giống nhau, cậu nói giống như đang làm nũng với Từ Thăng, hoặc là xin được tha thứ.



“Từ Thăng.” Thang Chấp nhắm chặt mắt, vừa ngoan vừa thuần khiết mà nói.



Cái tên mà ngay cả trong mơ cũng muốn gọi, giống như đang gọi một người đối với cậu mà nói là độc nhất vô nhị, là người mà cậu không thể sống thiếu.



Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp có thể thật sự ỷ lại anh, tình cảm đơn thuần lại không làm hại đến ai, cũng không cần thiết bị ngăn cản hay trừng phạt.



Vì thế Từ Thăng hết sức dịu dàng trả lời lại Thang Chấp, anh nói: “Tôi ở đây.” Sau đó quang minh chính đại hôn lên môi Thang Chấp.Một pha não bổ cực mạnh đến từ cầu thủ Từ Văn Thăng:))) thật sự ko nên đọc bình luận trên TB, đang deep mà đọc bình luận xong là ko biết truyện này ngược nằm ở đâu luôn á:))) 



Comment trên Trường Bội:



“TT: Đối tượng ở chung quá yêu tôi phải làm sao đây”



“Tiêu rồi, em ấy yêu tôi đến mức ko thể kiềm chế được nữa, tôi chỉ có thể yêu lại em ấy thôi”



Cái câu “Hơn nữa quà tặng cho người khác, Từ Thăng không muốn Thang Chấp đụng vào” có một số người cmt theo hướng là quà Thang Chấp đã đụng vào thì Từ Thăng ko muốn đưa cho người khác. Ban đầu mình thấy câu này nó vô tình và lạnh nhạt quá, nhưng đọc comment xong thì nghĩ, chúng ta hãy cứ hiểu theo cách nào chúng ta muốn:)))