Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 37 :
Ngày đăng: 10:07 18/04/20
Thang Chấp ra khỏi nhà hàng, nhất thời không biết mình định đi đâu.
Người cậu ê ẩm, mắt cũng đau, nhưng mà không khó chịu như hôm thứ hai sau lần lên giường đầu tiên.
Thang Chấp đột nhiên thấy phấn khởi, bởi vì cậu phát giác ra chí ít cơ thể của mình rất biết điều, năng lực thích ứng có thể sánh ngang so với may mắn. echkidieu2029.wordpress.com
Thang Chấp đứng bên đường, hóng gió một lúc, cuối cùng nhớ ra mình phải bắt xe. Đi đến trạm đón xe, đang chuẩn bị gọi xe, cậu đột nhiên nhìn thấy biển quảng cáo cực lớn của thủy cung ở ngay trạm.
Có đủ loại tôm cá sò hến, cánh cụt và sứa.
Cả năm ngoái, Thang Chấp đều chờ đợi thủy cung này khai trương, nhưng đến cuối năm, Từ Khả Du bắt đầu quấn lấy cậu, cậu bị ép phải chuyển tới Thông Giang, vì thế mãi vẫn chưa đi được. bây giờ nhìn thấy biển quảng cáo, Thang Chấp mới biết, hóa ra thủy cung đã mở cửa được mấy tháng rồi.
Trên biển quảng cáo viết “Triển lãm đặc biệt chủ đề Nam Cực, chỉ trong tháng 1 này, khuyến mãi gian hàng đồ lưu niệm, còn có rất nhiều giải thưởng lớn, đợi bạn ghé thăm”.
Thang Chấp hoàn toàn bị thu hút, lấy điện thoại ra xem thử, chỉ mới một rưỡi chiều, ở thủy cung hai tiếng nữa rồi đi bệnh viện, thời gian vẫn còn dư dả. còn đọc SSTruyen.com nữa hả mấy con hèn hạ
Nghĩ như vậy, Thang Chấp cất điện thoại đi, rời khỏi bến xe, cảm giác như mình đang làm kẻ trộm, dựa theo bảng chỉ đường, đi hơn mười phút cuối cùng cũng đến được cửa ra vào của thủy cung.
Hôm nay là ngày làm việc, nhìn kiến trúc màu trắng bên ngoài, người vào thủy cung cũng không nhiều lắm, Thang Chấp đi vào, phát hiện du khách hóa ra cũng không ít, trên màn hình điện tử nói, du khách đã mua vé, tầm bốn mươi phút nữa mới được vào. đọc sstruyen bị theo dõi IP đấy đồ ngu
Thang Chấp cảm thấy có thể chấp nhận được, liền đi vào chỗ máy bán vé tự động mua vé vào cổng.
Vé vào cổng chia ra làm vé VIP và vé thường, giá vé VIP đắt gấp ba lần vé thường, Thang Chấp do dự mấy giây, cuối cùng vẫn mua vé thường. Cậu vẫn luôn rất khó yên tâm khi sống một cuộc sống xa xỉ.
Advertisement / Quảng cáo
Thang Chấp cầm lấy vé, vào xếp hàng ở lối đi vé thường.
Hàng ngũ uốn lượn ngoằn ngoèo, nhưng vẫn đang nhúc nhích, bởi vì thủy cung có hạn chế số người vào tham quan, có người đi ra mới có người đi vào.
Thang Chấp đứng trong hàng dài, chầm chậm tiến từng bước theo dòng người, bởi vì rất chán, nên cậu cúi đầu, vừa yên lặng xem video thú cưng, vừa nhịn không được nghĩ đến bóng dáng cao ngất của Từ Thăng ở ngoài cửa nhà hàng.
Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng vô cùng tự đại, cũng rất hy vọng Từ Thăng vẫn sẽ luôn như vậy. vì Từ Thăng khiến sự thả lỏng của Thang Chấp trở nên đơn giản hơn.
Thang Chấp nhớ lại đêm cuối cùng ở Grand Rapids, sau đó lại nghĩ, thật ra cậu thật sự rất khát khao ý tốt và sự im lặng của Từ Thăng.
Trước giờ cậu chưa từng có được điều đó từ bất cứ ai.
Ở trong sự dịu dàng gần gũi vừa không cố định lại rất ngắn ngủi ấy, dù cuối cùng vẫn là muốn lên giường, Thang Chấp cũng cảm thấy có thể chịu được.
Không biết vì sao, nhìn biểu cảm Từ Thăng cố gắng nhịn không mở miệng la mắng, nỗi khổ tâm khi xếp hàng của Thang Chấp bỗng nhiên biến mất, cảm giác thả lỏng lại quay về cơ thể, khiến cậu hiếm khi vui vẻ một chút.
“Từ tổng, anh có tiền không.” Thang Chấp mặt dày hỏi, “Cho tôi một ít với, lát nữa còn phải bắt xe đến bệnh viện.”
Từ Thăng nhìn cậu một hồi, móc ra một tấm thẻ trong túi tiền đưa cho Thang Chấp, Thang Chấp nhận lấy, nói “Cám ơn”, lại tỏ vẻ ngoan ngoãn cười với Từ Thăng, nói: “Tôi sẽ không tiêu bậy bạ đâu.”
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, lát sau mới “Ừm” một tiếng.
Thang Chấp đi thanh toán, nhận lấy cái túi đựng móc khóa, chào tạm biệt với cô bé bán hàng lúc nãy rồi mới đi.
Từ Thăng đứng ở ngoài cửa hàng lưu niệm, kì lạ là, anh cứ đi theo Thang Chấp ra ngoài.
Advertisement / Quảng cáo
Đến một chỗ ít người, không biết sẽ đi ra đâu, hành lang không có một ai, Từ Thăng kéo Thang Chấp lại, đứng đằng sau một cây cột màu trắng có thể che khuất, anh nói với Thang Chấp: “Sau khi tôi đưa Triệu Thiều sẽ đến bệnh viện đón cậu.” rồi nói Thang Chấp “Sao cậu lại phiền như vậy chứ”.
Anh ấn bả vai Thang Chấp, cúi đầu hôn cậu, hôn rất dùng sức, mút đến nỗi khiến môi Thang Chấp đau, giơ tay chạm vào gò má cậu, dán vào người cậu, nói Thang Chấp hơi nóng.
Thang Chấp nghĩ lung tung, có thể là mình sốt rồi, nóng là đương nhiên, sau đó ngẩng đầu nhìn Từ Thăng.
Từ Thăng và cậu chạm mắt một lúc, đột nhiên giơ tay che đôi mắt Thang Chấp, ngón tay chạm vào lông mi Thang Chấp, Thang Chấp không nhìn thấy gì cả.
Mấy giây sau, một nụ hôn lại hạ xuống, lần này dịu dàng hơn.
Từ Thăng nói “Cậu nghe (đờ) lời (mờ) chút (truyen) đi (full)”.
Nói đến cũng buồn cười, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người muốn Thang Chấp nghe lời, muốn cậu ngoan ngoãn.
Người tổn thương cậu cũng nói như thế. Cũng ở một nơi tối tăm, ôm chặt lấy cậu, dùng giọng nói mập mờ nói với cậu những lời này. Bởi vì khi Thang Chấp sợ sẽ òa khóc to, rất ồn ào.
Thang Chấp đẩy Từ Thăng ra một chút, quên mất mình nói tạm biệt với anh thế nào, ra khỏi thủy cung như thế nào, cậu lên xe ngủ vài phút, đi vào hành lang bệnh viện, sau đó liền đến bên giường Tịch Mạn Hương.
Thang Chấp hôm nay không dám nhìn mặt Tịch Mạn Hương.
Nữ cảnh sát nói trước khi cậu đến Tịch Mạn Hương có tỉnh được nửa tiếng, cậu nắm bàn tay không truyền nước biển của bà, áp mặt vào lòng bàn tay bà cậu mới yên tâm hơn một chút, nhưng cậu không khóc nữa.
Thăm nuôi xong, Thang Chấp đi đăng ký lấy thuốc hạ sốt, nhận chút nước ấm, lặng thinh uống thuốc, về lại khu phòng bệnh, ngồi trên băng ghế cách phòng bệnh Tịch Mạn Hương không xa, ngửi mùi bệnh viện, lưng dựa lên ghế ngủ thiếp đi.