Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 5 :

Ngày đăng: 10:06 18/04/20


Dưới sự nỗ lực không ngừng của Thang Chấp, ngày thứ năm kể từ khi đến nhà họ Từ, cuối cùng cậu cũng gặp được luật sư.



Từ Khả Du và Từ Thăng từ sáng sớm đã ra ngoài, nghe nói là cùng ông ngoại đi bộ đường xa.



Hai rưỡi chiều, trợ lý Giang dẫn luật sư tới.



Luật sư chừng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt kiên nghị, dáng người nhỏ thó, mặc một bộ đồ tây vừa người.



Anh ta đi đến trước mặt Thang Chấp rồi chìa tay ra: “Thang tiên sinh, chào cậu, tôi là Chung Duệ.”



Thang Chấp bắt tay với anh ta, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối suy nghĩ.



Hồi năm nhất ở lớp pháp luật, Thang Chấp đã nghe tới tên Chung Duệ từ miệng giáo sư.



Lúc đó cậu còn từng nghĩ, nếu như khi mẹ cậu ra tòa có thể được Chung Duệ biện hộ cho bà, có phải là mọi chuyện đã khác rồi không.



Nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Thang Chấp hiểu, phí biện hộ của Chung Duệ là cái giá trên trời mà cậu chẳng thể nào trả nổi, dù cậu có bán thân cũng không bằng được số lẻ.



Không ngờ sau mấy năm, cậu thật sự được gặp luật sư Chung.



Sau khi giới thiệu đơn giản hai người với nhau, Giang Ngôn liền ra ngoài, để Thang Chấp và Chung Duệ ở trong phòng nói chuyện.



Chung Duệ mang cho Thang Chấp một xấp tài liệu anh ta đã chuẩn bị, tìm ra tất cả những quyết định không thỏa đáng trong phán quyết, đưa ra nhiều ý kiến chuyên môn, mang lại cho Thang Chấp khả năng xin xét xử lại, và tự tin mà trước đó cậu chưa từng có.



Khi tiễn Chung Duệ đi, Thang Chấp có chút ngẩn ngơ, cậu cảm thấy giấc mơ trở thành hiện thực quá nhanh, nhanh đến độ không thật lắm, lại cảm thấy mặc dù tính cách Từ Thăng rất tệ, xem thường cậu, nhưng lại không nói điêu.

Advertisement / Quảng cáo



Hoặc có lẽ là Từ Thăng thật sự có thể cho cậu và mẹ cậu gặp nhau ngoài trại giam.



Nhìn xe Chung Duệ đi xa, cậu ngồi trên ghế dựa trong vườn hoa cạnh hồ một lúc, ngẩn người nhìn chằm chằm cái hồ không biết tên.



Từ khi Thang Chấp về Tân Cảng, bước vào căn nhà kiểu Tây này cho đến bây giờ, hình như chưa từng thấy mặt trời, thời tiết cứ luôn u ám.



Mặt hồ ánh lên không khí trầm lặng, bọt nước có khi dập vào những đám cỏ ven hồ, có khi lại lặn tăm.



Mùi tanh nhẹ của nước hồ theo gió bay tới, cùng với mùi hương cỏ chua me từ trong nhà, hòa quyện vào nhau.



Ngày thứ năm này, cậu không đi đâu cả, chỉ loanh quanh trong nhà hoặc ngồi yên, tán gẫu với Từ Khả Du, mỗi phút mỗi giây đều thấy khó khăn.



Cậu không muốn gặp Từ Khả Du, không muốn gặp bất cứ ai trong cái nhà này.



Nhưng mà từ khi gặp được luật sư Chung, những chuyện mà cậu vốn cảm thấy không thể chịu được, gì mà tự tôn, nhân cách, tất cả đột nhiên đều không còn quan trọng nữa.
Vừa xoay người, cậu phát hiện Từ Thăng đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn cậu, cũng không biết là đã đứng bao lâu rồi.



“Từ tổng.” Thang Chấp gọi anh, đột nhiên nghĩ, tại sao cứ luôn đụng phải Từ Thăng ở trong phòng vệ sinh.



Từ Thăng “Ừm” một tiếng, hỏi cậu: “Cậu nóng lắm à?”



Thang Chấp lắc đầu: “Vẫn ổn, chỉ là hơi căng thẳng.”



“Biểu hiện của tôi tốt chứ?” Cậu hỏi ngược lại Từ Thăng, cố gắng làm “bên B” khiêm tốn.



Từ Thăng vuốt cằm, nói với Thang Chấp: “Không có gì để căng thẳng đâu, bà ấy rất hài lòng về cậu.”

Advertisement / Quảng cáo



Thang Chấp nhếch miệng, thành thật nói với Từ Thăng: “Không thể không căng thẳng được.”



“Tại sao?” Từ Thăng hỏi cậu, giọng điệu rõ là kiêu ngạo, nhưng lại khá e dè, khiến Thang Chấp thấy buồn cười.



“Bởi vì phải nói dối quá nhiều…” Thang Chấp nói xong càng tự thấy lỡ miệng, lập tức cứu chữa, “Đùa thôi, kết hôn đương nhiên phải căng thẳng rồi. Đợi đến khi Từ tổng tự đi đăng ký kết hôn, không chừng còn căng thẳng hơn tôi.”



Từ Thăng không tiếp lời cậu, bình tĩnh nói: “Rửa mặt xong rồi thì mau ra ngoài đi, Khả Du còn đang đợi cậu.”



Thang Chấp tức tốc thả tay áo, mặc vest lên, khi định lách qua người Từ Thăng thì bị anh giữ lại: “Thang Chấp.”



“Trên mặt cậu còn giấy.” Từ Thăng cách cậu hơn mười mấy centimet, chỉ vào lông mày Thang Chấp.



Thang Chấp “ồ” một tiếng, vươn tay lau lau chỗ anh chỉ, nhưng không lau ra được cái gì, lại hỏi anh: “Ở đâu cơ?”



Biểu cảm Từ Thăng có hơi khiêm tốn, lại chỉ vào chỗ cũ: “Ở đây.”



Thang Chấp lại vươn tay lau, nhưng vẫn không sờ được tung tích vụn giấy, chỉ đành nhìn Từ Thăng, lịch sự hỏi: “Rốt cuộc là ở đâu?”



Cậu cảm thấy biểu cảm Từ Thăng nhìn mình giống như là đang duy trì phép lịch sự cơ bản để nhìn một đứa ngu ngốc. Nhưng hai giây sau, Từ Thăng vươn tay lên, nhẹ nhàng lau trán Thang Chấp.



Ngón tay Từ Thăng nóng hơn Thang Chấp tưởng tượng, cũng mềm hơn Thang Chấp nghĩ, là đôi bàn tay của đại thiếu gia.



Nhiệt độ bám trên làn da chưa tới một giây, sau khi lau vụn giấy trên mặt Thang Chấp xong, liền tản đi mất.



Từ Thăng nhanh chóng thu tay về, nói: “Xong rồi.” Sau đó đi tới bồn rửa.



Thang Chấp đi ra ngoài không quay đầu lại, nghe đằng sau truyền đến tiếng nước chảy.