Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 54 :

Ngày đăng: 10:07 18/04/20


Tay của Từ Khả Du như hai cành cây khô héo, siết lấy eo Thang Chấp.



Hơi lạnh trên mặt cô, qua lớp áo thun mỏng manh Thang Chấp mặc vội, truyền đến lồng ngực Thang Chấp.



Thang Chấp nhìn vào mắt Từ Thăng, không cảm thấy quá khó chịu, chỉ giống như ngâm trong bồn nước chưa kịp lạnh, biết mình phải ra khỏi đó, nhưng không thể đi được.



Mặt Từ Thăng có hơi căng cứng, anh gọi tên Từ Khả Du: “Khả Du.”



Giọng anh rất thấp, giống như đang đè nén cảm xúc.



Nghe thấy giọng Từ Thăng, cánh tay đang siết eo Thang Chấp của Từ Khả Du nới lỏng ra một chút, nhưng vẫn còn ôm. Từ Thăng đến gần, chỉ cách Thang Chấp một bước chân.



Thang Chấp đọc ra được một chút quan tâm trong mắt anh.



Dù sao cũng đã lên giường vài lần, cũng không thể lạnh lùng như hồi mới gặp, yêu cầu Thang Chấp khi đáp lại Từ Khả Du thì phải mang theo chút tình cảm.



Không nghe thấy cô trả lời, Từ Thăng gọi cả họ lẫn tên của cô: “Từ Khả Du”.



Từ Khả Du cuối cùng cũng ngước mặt khỏi người Thang Chấp, quay đầu nhìn anh trai mình. Giống như đang phân biệt vài giây, cô mở miệng gọi: “Anh hai.”



Advertisement / Quảng cáo



“Em ——” Từ Thăng ít khi lại chưng hửng như vậy, hỏi thăm cô, “Bây giờ thấy thế nào rồi.”



Giọng điệu anh nói chuyện, khiến Thang Chấp cảm thấy anh quả thật là một anh trai không hề quan tâm đến em gái.



Lát sau, Từ Khả Du khẽ nói: “Đầu rất choáng.” Sau đó dụi mặt vào lồng ngực Thang Chấp, Từ Thăng nhíu mày, không biết vì sao, sắc mặt càng trở nên khó coi.



Thang Chấp hơi ngứa, cũng có hơi không thoải mái, cúi đầu nhìn cô.



Nằm trên giường bệnh lâu như vậy, cô gầy trơ xương, gò má hóp vào, mắt hơi lồi ra.



Thang Chấp nhớ đến trước khi vào phòng bệnh, bác sĩ có nhắc nhở cậu.



Bác sĩ hy vọng cậu có thể phối hợp an ủi cảm xúc của Từ Khả Du, cố gắng thuyết phục Từ Khả Du làm kiểm tra và nghỉ ngơi, cậu liền cố gắng dịu dàng nói với Từ Khả Du: “Khả Du, em phải làm kiểm tra rồi.”



Từ Khả Du ngước mắt nhìn cậu, môi hơi dẩu lên, nói: “Nhưng mà từ lúc anh bước vào đến bây giờ, anh chưa hề gọi em.”



Nói xong, lại ôm chặt cậu hơn một chút: “Anh gọi em một tiếng đi đã.”



Thang Chấp đối mắt với cô một lúc, do dự hỏi: “Gọi cái gì?”




Từ Thăng nghe máy của ai cũng không liên quan gì đến cậu.



Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng có lúc đối xử với cậu quá tốt, không giống như chuyện Từ Thăng sẽ làm, hy vọng sau này Từ Thăng đừng làm như vậy nữa.



Thà rằng Từ Thăng cứ tệ bạc với cậu, biểu hiện rõ ràng sự coi thường của anh, liên tục nói với Thang Chấp “Cậu rất rẻ tiền”, “Nó thử áo cưới ra, cậu nhớ phải khen nó”.



Cậu hy vọng Từ Thăng hãy ghét cậu như lúc trước, vạch ra vết nhơ và khuyết thiếu đạo đức của cậu, đừng tiếp tục bảo vệ cậu, đừng quý trọng, đừng thương yêu.



Miệt thị và khinh thường sẽ không làm tổn thương Thang Chấp, nhưng khát khao thì có.



Từ Thăng cách đó không xa quay lại, anh nghe điện thoại xong rồi.



“Thang Chấp.” Trên hành lang trống trải, Từ Thăng hứng lấy ánh sáng đi về phía Thang Chấp, anh nở một nụ cười nhàn nhạt với cậu, “Tuần sau mở phiên tòa phúc thẩm.”



Thang Chấp ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, có cảm xúc chờ mong vô cùng phấn khởi từ sâu trong nội tâm chầm chậm dâng lên.



“Rất có hy vọng.” Từ Thăng nói, “Đi thôi.”



Advertisement / Quảng cáo



Anh nhanh chóng nhéo một cái vào lòng bàn tay Thang Chấp, sau đó rũ tay xuống, đi về phía trước.



“Trước tiên cùng tôi đi một chuyến đến sơn trang nghỉ dưỡng lần trước.” Từ Thăng nói.



Thang Chấp chưa kịp nhớ lại, hỏi Từ Thăng: “Cái nào cơ?”



Từ Thăng có thể lại cảm thấy đầu óc Thang Chấp không tốt, lườm Thang Chấp một cái, nói: “Là chỗ một mình em ăn dâu tây của người khác.”



Lúc này, bọn họ đã đi đến đại sảnh bệnh viện, xe Từ Thăng đậu ngay bên ngoài cửa, tài xế và Giang Ngôn đều đứng bên cạnh cửa.



Thang Chấp cuối cùng cũng nhớ ra, nhưng cảm thấy cách dùng từ “ăn một mình” cực kỳ không thỏa đáng.



Cậu rõ ràng nhớ là Từ Thăng cũng có ăn, lập tức phản bác: “Anh cũng ăn mà.”



Từ Thăng vừa bước nhanh ra ngoài, vừa không hề lưu tình mà vu tội cho Thang Chấp: “Em đút tôi ăn.”



Thang Chấp chạy bước nhỏ theo sau, Từ Thăng đột nhiên dừng ở cửa. Thang Chấp không kịp phanh lại, đâm sầm vào lưng Từ Thăng, hơi ôm lấy Từ Thăng, tay níu vào tay áo Từ Thăng mới đứng vững.



Từ Thăng quay người lại, không hề mắng cậu, chỉ nhìn cậu một lúc, nói: “Lên xe.”