Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 101 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
Long Tước thuận lợi thông qua nhà xuất bản liên lạc với tác giả quyển sách kia, chỉ là vị nữ văn sĩ đang dưỡng bệnh, không khác gì người tàn tật mà tuổi cũng đã lớn.
“Đúng đúng, được! Cám ơn.” Long Tước cúp điện thoại, nói với Lam Minh: “Tôi đã hỏi địa chỉ, Nhiêu Anh nói, nếu như chúng ta có thể giúp bà tìm được câu trả lời thì bà ấy nguyện ý đem tất cả tài sản tặng cho chúng ta… vì bà không có người thân hay bạn bè, hơn nữa cũng không còn sống lâu.”
“Oa.” Khế Liêu nhịn không được nhíu mày: “Không cần thê lương vậy chứ.”
“Chúng ta đi sao?” Bạch Lâu tựa hồ rất hứng thú với chuyện này, Cổ Lỗ Y gật đầu _ muốn đi, nhất định phải đi.
Duy chỉ có Lam Minh không mấy hứng thú.
Cổ Lỗ Y đưa tay túm tóc hắn: “Cô!”
Lam Minh nhún vai: “Ta muốn coi Tiêu Bắc luyện vũ.”
“Cô!” Cổ Lỗ Y trừng hắn.
“Nói cái gì?” Lam Minh bóp mũi nhéo má Cổ Lỗ Y cười: “Nghe không hiểu! Nghe không hiểu! Cổ Lỗ Y không biết nói nha.”
“CÔ KỈ!” Cổ Lỗ Y kêu ầm lên.
“Nó nói là Tiêu Bắc bảo cậu đi !” Long Tước phiên dịch: “Cậu không nghe lời Tiêu Bắc nói, lúc về nó sẽ cáo trạng !”
“A.” Lam Minh vươn năm ngón tay, cong một ngón lại, nói: “Cổ Lỗ Y, có lẽ ta có một ngón tay là nghe Tiêu Bắc… nhưng mà ta còn bốn ngón nữa, ta có thể không nghe.”
“CÔ KỈ!” Cổ Lỗ Y giữ chặt cổ áo Lam Minh, vỗ cánh, nhất định bắt hắn đi.
Lam Minh cương quyết nói không hứng thú, cuối cùng Cổ Lỗ Y khoanh tay bay trước mặt hắn: “Cô kỉ!”
“Nó nói cái gì?” Lam Minh hỏi Long Tước.
Long Tước ngoáy tai: “Cổ Lỗ Y nói, chỉ cần cậu phối hợp, nó có thể giúp cậu thân Bắc Bắc.”
“Bình thường lúc nào tôi chả thân!”
“Cô!”
Long Tước nghe xong bất đắc dĩ, tiếp tục giải thích: “Cổ Lỗ Y nói, không phải loại thân đó, là loại từ từ trước tới nay cậu vẫn muốn. Thân kiểu người yêu, thân kiểu cậu là kiểu lưu manh!”
“Cổ Lỗ Y!” Hi Tắc Nhĩ nghiêm túc nói: “Ngươi còn nhỏ không được nói bậy!”
“Cô cô cô!” Cổ Lỗ Y lè lưỡi với Hi Tắc Nhĩ. Hi Tắc Nhĩ nghe không hiểu, quay đầu nhìn Long Tước.
Long Tước nhún vai: “Nó nói là đối với lưu manh thì phải thẳng tay, đây là Bắc Bắc dạy nó. Nhân từ với lưu manh chính là tàn nhẫn với chính mình.”
Nghĩ đến đây, Lam Minh vội hỏi: “Bắc Bắc, có cảm thấy quanh đây có vùng linh lực tụ tập nào không.”
“A…” Tiêu Bắc trước khi vào cửa nhắm mắt lại, cảm thấy một chút rồi gật đầu: “Có! Hướng Tây Bắc, hình như có một khoảng trống hình tròn.”
Lam Minh nhíu mi _ quả nhiên!
“Anh sao vậy?” Tiêu Bắc đi tới nhìn hắn.
Lam Minh cúi đầu đụng phải ánh mắt của cậu, bất giác nghĩ tới một số chuyện không đứng đắn… Không lo, thoả thuận với Cổ Lỗ Y rồi !
“Này.” Bắc Bắc vỗ tay cái bộp trước mặt hắn.
Lúc này Lam Minh mới hồi thần, Cổ Lỗ Y đánh hắn một cái _ lưu manh! Tiêu Bắc bật cười.
Lam Minh xoa đầu bị đánh đau, hỏi Cổ Lỗ Y: “Cổ Lỗ Y ngươi cũng biết thuật đọc tâm?”
Cổ Lỗ Y chỉ chỉ mặt hắn, cô kỉ một tiếng bay đến vai Tiêu Bắc, chọc Tiêu Bắc cười ha ha.
Lam Minh không hiểu chuyện gì xảy ra. Tiêu Bắc nói với hắn, Cổ Lỗ Y nói _ ngu ngốc, nghĩ cái gì cũng hiện hết lên mặt.
Lam Minh tức giận muốn bắt nó lại đánh mông.
Hai người vào nhà, Khế Liêu đẩy TV đối diện sopha, đóng cửa tắt đèn, chuẩn bị xem phim kinh dị.
Bà lão có chút không rõ lắm, Lam Minh nhìn vào mắt bà một cái… bà lập tức bất động.
“Anh làm như vậy có khi nào làm bà ấy hoảng sợ không?” Tiêu Bắc có chút lo lắng.
“Yên tâm, nếu để bà ấy thấy hình ảnh trong đầu mình trên TV, hoặc là tình cảnh khủng bố năm đó được tái hiện lại nói không chừng sẽ bị doạ sợ, dù sao bà ta cũng lớn tuổi như vậy rồi.” Lam Minh vừa nói vừa đẩy xe lăn đến cạnh TV. Tiêu Bắc ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai bà lão, tay kia chạm vào TV, chậm rãi nhắm mắt lại, lần theo kí ức của bà trở lại quá khứ, đi tìm một đoạn kí ức đã bị thất lạc.
Tiến vào bóng tối, cảnh tượng trước mắt giống như được tua lại vù vù, Tiêu Bắc nhẫn nại tìm kiếm.
Bọn Lam Minh ở ngoài xem TV cảm thấy có chút chóng mặt, mặc dù nhanh nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra. Nhiều năm như vậy bà lão chỉ sống một mình, bóng ma kia quả thật thường tới thăm bà, cơ hồ lần nào cũng chỉ làm bà sợ tới mức hét toáng lên sau đó rời đi… hoàn toàn không làm hại bà.
“Đúng là đêm nào cũng đến!” Bạch Lâu đi đến trước TV nhìn chằm chằm hồn ma trên màn ảnh.
“Thật giống Sadako .” Hi Tắc Nhĩ rất quen thuộc với vong hồn, nhìn thế nào cũng thấy đây chỉ là một oan hồn bình thường.
Tiêu Bắc lục lọi kí ức rất nhanh tìm được cột mốc… ngừng lại, là trường học năm đó. Mà mọi người nhìn trong TV thì chỉ giống như là một đoạn phim nhựa ố vàng.
Hình ảnh đột nhiên biến đen rồi xuất hiện một câu _ nội dung sau đây có thể khiến bạn cảm thấy khó chịu, xin quan sát cẩn thận.
Quả nhiên, màu đen biến mất, trên hình xuất hiện một bức hình khiến ai cũng muốn ói. Cũng không phải cảnh hương diễm gì mà là cảnh tượng giết người máu chảy đầm đìa, máu tung tóe đến mức khắp nơi đầy đất đều là máu. Giữa vũng máu đỏ tươi là một bức ảnh.