Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 106 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
Lời kể của Lưu Tổng biên làm mọi người sửng sốt.
Oán độc quỷ không phải đã bị đưa đến Địa ngục rồi sao, sao vẫn còn một con ở ngoài hại người, hơn nữa có vẻ là một con cái.
“Có khi nào nó có quan hệ với lão Liêu đã bị chúng ta bắt không, bằng không sao lại ra tay với người có quan hệ với Nhiêu Anh?” Bạch Lâu nhìn mọi người.
“Nó không nói vì sao tìm ông?”
Lưu tổng biên chỉ lắc đầu: “Cái này tôi thật sự không biết.”
Bạch Lâu cho Lưu Tổng biên một cái bùa bình an, dặn hắn đeotrên cổ, còn cho ông ta một tấm bùa để dán trong nhà. Như vậy nếu Oán độc quỷ hơi lại gần ông một chút mọi người sẽ lập tức phát hiện, chạy tới bắt nó.
Lưu tổng biên đi rồi, mọi người trong EX bắt đầu khó hiểu _ sao vẫn còn một con?
” Oán độc nữ quỷ cũng độc ác vậy sao?” Tiêu Bắc cảm thấy nếu là nữ thì hẳn phải ôn hòa hơn mới đúng, đặc biệt là người già, đương nhiên… phần lớn phù thuỷ trong truyện cổ đều là bà lão.
” Lòng dạ đàn bà chính là độc nhất đó Bắc Bắc.” Lam Minh khoác vai Tiêu Bắc : “Chiều nay đi chơi đi?”
“Ý anh là đến toà soạn à?” Tiêu Bắc cảm thấy đây cũng là một cách liền lôi kéo Lam Minh ra ngoài. Cổ Lỗ Y giao Đao Đao cho Long Tước, mặc áo lông ôm lò sưởi nhỏ, vèo một cái chui vào ba lô của Tiêu Bắc _ đi cùng với.
Lam Minh có chút oán hận nhìn nó: “Ta nói chừng nào thì ngươi mới có thể trưởng thành tìm bạn gái sau đó sinh con, đừng lại đi quấn quít lấy vú em của ngươi hả? !”
Cổ Lỗ Y trừng Lam Minh, trả lại hắn một câu: “Một vạn năm!”
Lam Minh tức giận đến mắt trợn trắng.
Tiêu Bắc cũng mặc áo lông, bên ngoài trời rất lạnh. Lần này đi theo xem náo nhiệt có Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ, còn có Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong sống chết bám theo.
Bên ngoài gió se lạnh, Lam Minh đột nhiên lẩm bẩm một câu: “Tuyết rơi rồi…”
“Ừh, màu đông năm nay rất lạnh.” Tiêu Bắc đi cẩn thận để tránh bị ngã: “Hình như là mùa đông thiên niên kỉ thì phải.”
Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ đi phía trước vừa đi vừa đạp tuyết, còn đi rất vững. Tiêu Bắc chợt nghe thấy Cổ Lỗ Y trong túi cô kỉ cô kỉ, nhịn không được bật cười.
“Nó lại nói cái gì ?” Lam Minh hiếu kỳ hỏi.
“A, Cổ Lỗ Y nói, vì sao Khế Liêu Hi Tắc Nhĩ lại đi theo chúng ta mà không ở nhà bồi dưỡng cảm tình với CP.”
“CP? !” Mọi người cau mày nhìn Cổ Lỗ Y, cảm thấy sau này nhất quyết không cho nó lại gần Phong Minh Vũ nữa.
“Đúng rồi.” Lam Minh hỏi Khế Liêu: “Cậu và Tiếu Hoa sao rồi? Làm lành chưa?”
Khế Liêu nhìn trời bất đắc dĩ bĩu môi: “Lão tử lúc này còn không dám lại gần hắn, làm lành cái thí á …”
“Vô dụng.” Cổ Lỗ Y khinh bỉ nhìn hắn.
“Vậy ngươi dạy ta hữu dụng như thế nào đi?” Khế Liêu hỏi lại nó.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Sphinx hiếu kỳ hỏi.
“Nói tiếp đi!” Tiêu Bắc thúc giục: “Ngày tuyết rơi còn quan hệ gì với mẹ Lam Minh.”
“Bắc Bắc, phong ấn của Lam Minh cũng được cởi bỏ sau trận tuyết đầu mùa mà.” Sphix thở dài: “Sau khi công chúa Leah Orville, linh hồn hoá thành băng tuyết, nói cách khác, đêm tuyết rơi nhiều, Lam Minh có thể thông qua băng tuyết nói chuyện với linh hồn của nàng.”
“A? !” Tiêu Bắc cả kinh: “Lam Minh đi gặp mẹ? !”
“Ừh…”
“Dừng lại!” Tiêu Bắc đột nhiên giật mạnh túm lông sau cổ Sphinx, đau đến mức rống lớn một tiếng: “Bắc Bắc, đau lắm đó!”
“Đừng đi nữa!” Tiêu Bắc đột nhiên nói: “Về thôi.”
“Không đi nữa?” Sphinx mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu: “Bắc Bắc, thay đổi nhanh vậy, có phải là mỹ nhân thì đều hay thay đổi?”
Tiêu Bắc lại thưởng nó một đấm: “Biến. Để Lam Minh biết chúng ta theo dõi thì không tốt, loại chuyện này không thể nhìn lén. Vạn nhất lát nữa anh ta ôm mẹ khóc nhè, bị tôi nhìn thấy chẳng phải sẽ xấu hổ muốn chết sao!”
Sphinx cười gượng: “Sao có thể.”
“Bất quá tôi rất muốn nhìn thử một chút xem mẹ anh ấy đẹp cỡ nào…”
“Không thấy được đâu.” Sphinx cười khổ: “Chỉ là linh hồn hoá thân thành bông tuyết thôi, mỗi lần gặp, nàng ta đều rất đau lòng.”
“Vậy khỏi đi nữa!” Tiêu Bắc lắc đầu.
Đang lúc Sphinx quay lại chuẩn bị về, Tiêu Bắc cảm giác Cổ Lỗ Y dùng sức kéo mình.
“Sao vậy?”
Cúi đầu nhìn lại thì thấy lông mày Cổ Lỗ Y nhíu chặt, duỗi ngón tay chỉ rừng cây đằng trước.
Tiêu Bắc phóng mắt nhìn sang thì thấy giữa rừng cây có một bóng người… Thì ra là Lam Minh đang chuẩn bị gặp linh hồn mẹ. Nhưng sâu trong rừng lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều quả cầu năng lượng màu đen.
“Nguy rồi!” Sphinx hét to một tiếng: “Có vấn đề! Hình như là bẫy rập.”
“Lam Minh có thể gặp nguy hiểm không?”
“Đi xem!” Sphinx vội bay tới, Cổ Lỗ Y nhanh chóng lấy điện thoại ra.
Chuông điện thoại EX làm mọi người giật mình tỉnh lại. Long Tước cầm điện thoại lên thì nghe thấy Cổ Lỗ Y ồn ào một chập với hắn sau đó cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Long Tước nhìn mọi người đã tỉnh hẳn, chỉ một ngón tay vào rừng: “Có biến.”
Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ nhảy khỏi cửa sổ, đuổi theo bọn Tiêu Bắc.