Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 109 :

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


Tiểu Đao Đao vừa tròn một tháng tuổi. Có lẽ là do từ nhỏ bé đã ở cùng linh lực của Tiêu Bắc nên lớn rất nhanh, cũng vô cùng khỏe mạnh. Giờ bé đã có thể lơ lửng giữa không trung, bay tới bay đi, cả ngày ngậm núm vú cao su cười khúc khích, cực kì đáng yêu. Cổ Lỗ Y nghiễm nhiên biến thành vú em, cả ngày ôm bé bay bay, không cho ai bắt nạt hết á.



Từ ngày Tiêu Bắc gặp công chúa Orville Leah tâm tình trở nên đặc biệt tốt, đương nhiên, không ai biết vì sao cậu lại vui vẻ như vậy.



Lễ Noen qua đi, thời tiết đột nhiên chuyển biến, tuyết cũng không rơi nữa, nhiệt độ tăng trở lại một chút.



Gần đây EX vừa làm xong vài vụ kinh doanh đơn giản kiếm được không ít tiền, bắt đầu chuẩn bị kết toán cuối năm sau đó tổ chức một kỳ nghỉ dài ngày, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.



Cuối tuần trời nắng đẹp, Tiêu Bắc dậy sớm, ôm máy tính xách tay ngồi trên bệ cửa sổ đặt hàng online. Cậu muốn mua thêm vài bộ đồ mùa đông cho Cổ Lỗ Y. Thời trang trẻ em nhỏ cỡ Cổ Lỗ Y rất khó tìm, mua về lại phải sửa lại, nên tối hôm qua Tiêu Bắc tìm vài kiểu sau đó nhờ cửa hàng làm theo yêu cầu dựa theo size may quần áo. Phần lớn mấy cửa hàng đều cho rằng Tiêu Bắc là tên cuồng may đồ búp bê cho con nhà mình.



Cổ Lỗ Y cuốn chăn ngồi trên vai Tiêu Bắc chọn cùng cậu, chọn được một đống.



“Cô ~ “



“Muốn màu đỏ à?”



“Cô?”



“Màu lam nhìn đẹp hơn sao?”



“Bắc Bắc, con nít thì không được chiều như vậy.” Lúc này, Lam Minh nằm trên giường lười biếng xoay người, vừa cười vừa nói: “Cổ Lỗ Y béo như thế thì cần gì mặc đồ. Mua quả bóng moi hết bông ra rồi chui vào là được, bị ai phát hiện thì cứ nói là con rùa đen.”



Cổ Lỗ Y chớp mắt, tưởng tượng bộ dáng mình giống con rùa đen: “Cô! Cô!”



Lam Minh thấy nó tức giận lập tức cười ha ha.



Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ trừng hắn: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, chỉ biết bắt nạt nó!”



Lam Minh chụp được cái cốc Cổ Lỗ Y ném qua, xoay xoay trong tay, vừa cạnh hỏi Tiêu Bắc: “Hôm nay có cần tập luyện không?”



“Không cần.” Tiêu Bắc lắc đầu: “Đúng rồi, Long Tước vừa nhờ chúng ta ra ngoài.”



“Lại có án tử sao?”



“Không phải, là mua sắm!” Tiêu Bắc đem lấy danh sách ra cho Lam Minh xem: “Hôm nay mọi người ai cũng bận nên muốn chúng ta đi siêu thị mua đồ.”



Lam Minh vừa nghe đến mua sắm liền có chút chóng mặt, phỏng chừng lại mua đầy một xe, lần này còn phải mua thêm một đống sữa bột nữa.



“Tám giờ rồi, đi thôi.” Tiêu Bắc chọn đồ cho Cổ Lỗ Y xong, đóng laptop: “Lúc đó mọi người đều đi làm, siêu thị dễ tìm chỗ đậu xe.”



“Hô…” Lam Minh bất đắc dĩ: “OK. A, đúng rồi, đừng quên mua bóng rổ. “



“Cô!” Cổ Lỗ Y cho rằng Lam Minh thật sự muốn lấy bóng mặc cho mình _ giận nha.



Gương mặt giận dữ của Cổ Lỗ Y chọc Lam Minh cười to: “Không phải để cho ngươi đâu!”



“Cô?” Cổ Lỗ Y khó hiểu nghiêng đầu.



“Không lẽ… anh muốn chơi bóng rổ?” Tiêu Bắc Đại hét lên.



“Cô!” Cổ Lỗ Y cũng kêu lớn.


“Cảnh Diệu Phong đến. Anh nói có thể lại có án tử rồi không?” Tiêu Bắc có chút hưng phấn cởi tháo an toàn, chợt thấy Cổ Lỗ Y chui khỏi balo, trong miệng còn rộp rộp miếng bánh mặn.



“Cổ Lỗ Y?” Tiêu Bắc nhớ trong balo đâu có cái này.



Cổ Lỗ Y ôm ra một đống giấy đóng gói : “Cô kỉ!”



“Đột nhiên xuất hiện ?” Tiêu Bắc nghe Cổ Lỗ Y nói xong, kinh ngạc nhìn Lam Minh.



“Không phải là có người bỏ vào sao?” Lam Minh cũng cảm thấy bất thường.



“Cô ~” Cổ Lỗ Y lắc đầu, ý bảo mình không thấy tay ai, từ trong không khí biến ra.



Lúc này đến phiên Tiêu Bắc cùng Lam Minh tròn mắt… tà môn!



Bọn Khế Liêu đi tới giúp bê đồ, Tiêu Bắc kích động hỏi: “Cảnh Diệu Phong đến, có phải lại có án tử không?”



“Không phải.” Khế Liêu lắc đầu: “Phong Danh Vũ nhận được một xấp vé, nói là buổi tối có thể xem biểu diễn gì đó. Cơ hội hiếm có nhưng lại vướng công việc nên bảo chúng ta cùng đi, Cảnh Diệu Phong đến tìm Bạch Lâu.”



“A.” Tiêu Bắc bừng tỉnh đại ngộ.



“Xem biểu diễn gì?” Lam Minh khó hiểu.



“Hội chợ ảo thuật, một chương trình ảo thuật đặc biệt, mời cả ảo thuật gia nổi tiếng Simon.” Bạch Lâu trả lời: “Nhân loại hình như thích mấy màn trình diễn vượt quá khả năng của con người này, dù cho mấy thứ đó chỉ toàn là đạo cụ với gạt người.”



Tiêu Bắc vừa nghe đến tên Simon liền nhíu mày: “Chán ngắt!”



“Quả nhiên Bắc Bắc ở cùng chúng ta đã lâu, thẩm mỹ cũng được cải thiện rất nhiều.” Hi Tắc Nhĩ cười tủm tỉm.



“Hi Tắc Nhĩ, cái tên Simon kia là một tiểu nhân đó!” Tiêu Bắc định nghĩa cho hắn.



“Tôi lại thấy hắn khá thú vị đó chứ.”



Đem đồ vào EX, Lam Minh hình như có chút bất đồng ý kiến: “Có cảm giác chiếc chẫn của hắn rất đặc biệt.”



“Nhẫn như thế nào?” Bạch Lâu lấy ra một quyển tập tranh bảo vật cổ đại tìm cho Lam Minh.



“Ân, hồng ngọc đỏ, sáng bóng, rất đặc biệt.” Tiêu Bắc tả lại.



“Còn cảm giác được có chút ma lực.” Lam Minh bổ sung.



“Xác định là hồng ngọc đỏ?” Bạch Lâu ngẩn người, Long Tước cũng bu lại: “Không lẽ là…”



“Là cái gì?” Mọi người khó hiểu hỏi.



Bạch Lâu soạt soạt lật sách, mở ra một tờ đưa cho bọn Lam Minh xem: “Có phải cái này không?”



“Không sai!” Tiêu Bắc và Lam Minh đều nhận được.



“Vậy thì không sai .” Thần sắc trên mặt Bạch Lâu phức tạp: “Đây là Ma vương huyết thạch!”



———–