Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 112 :

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


“Biểu diễn cho Halloween?”



Sau khi Tiêu Bắc nhận được điện thoại của lão Dương có chút sững sờ : “Kịch hoá trang? Khoa trương vậy sao?”



“Ừh, kịch bản đơn giản chút, biểu diễn cho trẻ con xem.”



Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ: “Là kịch cho trẻ con à? Vậy thì nên tìm diễn viên chuyên nghiệp, cháu sợ cháu không làm được…”



Vừa định từ chối, Tiêu Bắc lập tức chứng kiến một đống ánh mắt lấp la lấp lánh mong ngóng nhìn mình.



Phong Tiểu Vũ ôm Sỉ Mị, Hi Tắc Nhĩ ôm đám sói con, còn có Cổ Lỗ Y ôm Tiểu Đao Đao, cả đám đội mũ bí ngô Halloween, vẻ mặt như là nói _ muốn xem mà!



Tiêu Bắc đỡ trán: “Muốn xem thật à?”



Đám ‘thiếu nhi’ đồng loạt gật đầu _ muốn xem!



“Bắc Bắc, lần này là Uniceff tới tận nơi nhờ chúng ta đó. Tốt nhất là vở kịch thích hợp cho mọi lứa tuổi, vũ kịch so với bale cho trẻ em phổ biến hơn, cũng có thể biểu diễn thường xuyên. Tiền kiếm được có thể quyên góp cho trung tâm phục hồi chức năng chuyên điều trị chứng tự kỉ ở trẻ.” Lão Dương lần trước có đi thăm một trung tâm phục hồi chức năng chuyên điều trị chứng tự kỉ ở trẻ, sau khi trở về lập tức quyết định hợp tác.



“Ừhm.” Tiêu Bắc cũng hiểu được đây là chuyện tốt, gật đầu đồng ý: “Được, nhưng từ giờ tới Halloween không còn nhiều thời gian, chúng ta phải tăng tốc biên đạo và tập luyện!”



“Được!” Lão Dương vui vẻ đi tìm người biên đạo.



Tiêu Bắc cúp điện thoại, nằm phịch xuống sô pha. Lam Minh đột nhiên ngồi xuống cạnh cậu, rất tự nhiên mà khoác vai Tiêu Bắc, cười hỏi: “Bắc Bắc, đang thích ai sao.”



Tiêu Bắc đẩy tay hắn ra một chút: “Làm gì vậy?”



“Không có, thích là chuyện tốt.” Lam Minh cười hắc hắc.



Tiêu Bắc bị nụ cười của hắn làm cho lạnh sống lưng, vội nhảy sang một bên: “Anh… Có âm mưu gì?”



“Ha ha.” Lam Minh ho khan một tiếng: “Tôi cũng muốn diễn!”



“Hả?” Tiêu Bắc giật mình nhìn hắn: “Anh… diễn cái gì?”



“Vũ kịch đó!” Lam Minh mỉm cười, nhéo mũi Tiêu Bắc: “Cùng với cậu!”



“Anh không biết múa.” Tiêu Bắc nhíu mày: “Hơn nữa… không phải từ trước tới nay anh đều không thích vũ kịch sao.”



“Đâu có!” Thái độ Lam Minh quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, cười nói: “Không có mà, sân khấu kịch là một nơi sâu sắc như vậy, dĩ nhiên tôi phi thường phi thường có hứng thú, đặc biệt khi diễn cùng Bắc Bắc nha, ha ha ha.”
Nhân viên tiếp tânthần sắc quái dị nhìn mọi người, chỉ chỉ tấm bảng sau lưng _ Trung tâm phục hồi chữa trị chứng tự kỉ cho trẻ.



Khóe miệng mọi người méo xệch, trừng Bạch Lâu _ không thu thập đầy đủ tư liệu!



Lam Minh rất bình tĩnh chỉ vào Khế Liêu nói với nhân viên tiếp tân: “Cô đừng thấy cậu ta lớn như vậy, kỳ thật trí lực vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ.”



“Này!” Khế Liêu nóng nảy, một cước đạp thẳng qua: “Ngươi mới là trẻ nhỏ! Lão tử là Lang Vương!”



Nữ nhân viên tiếp tânhốt hoảng cầm điện thoại như là đang suy nghĩ nên gọi bảo an, bảo vệ hay là trực tiếp báo động, hoặc là gọi cho bệnh viện tâm thần, bởi vì đám người này thoạt nhìn có vẻ rất nguy hiểm cũng rất quái dị.



Tiêu Bắc nhìn không nổi nữa, hai người càng nói càng kỳ quặc, liền thành thật nói với nhân viên tiếp tân: “Thật xin lỗi tiểu thư, bọn tôi là muốn đến lấy tư liệu.”



“Lấy tư liệu?” Nhân viên tiếp tânvừa thấy Tiêu Bắc đã cảm giác người này nhất định là người bình thường, còn rất đẹp trai nha, lập tức lễ phép hỏi: “Lấy tư liệu gì?”



Tiêu Bắc đề cập tới chuyện biểu diễn đêm Halloween.



“A… Hoá ra là như vậy, để tôi giúp các vị hỏi bác sĩ Tào.”



Nhân viên tiếp tângọi điện cho bác sĩ Tào trình bày sự việc, vị bác sĩ Tào kia có vẻ rất nhiệt tình, đồng ý ngay: “A, đây là chuyện tốt, hoan nghênh, mau mời bọn họ lên.”



Tiêu Bắc trừng Lam Minh và Khế Liêu còn đang cấu nhau, cả hai tên đều là đồ ngốc không đáng tin cậy!



Mọi người đi theo nhân viên tiếp tânlên lầu. Cầu thang hình xoắn ốc, có thể nhìn thấy tất cả các phòng, có chút tương tự bệnh viện trừ việc gian phòng rất lớn, còn có rất nhiều trẻ em đang chơi bên trong.



Tiêu Bắc nhìn vài gian, phát hiện một vấn đề… Mỗi phòng đều có ba đứa trẻ cùng chơi, có vẻ chậm chạp, cử động của mỗi đứa không khác gì nhau. Chung sống hoà bình, hơn nữa kỳ quái nhất là trong tất cả các phòng đều không có nhân viên



“Những đứa trẻ này còn đang trong giai đoạn phục hồi.” Nữ tiếp tângiải thích cho mọi người: “Y thuật của bác sĩ Tào rất cao, đã chữa khỏi cho rất nhiều trẻ em.”



“Ừh, bọn tôi cũng thấy chuyện này được đưa tin nên mới muốn đến xem.” Bạch Lâu trò chuyện với nhân viên tiếp tân.



Tiêu Bắc đi ở phía sau, cũng cảm giác trong bọc Cổ Lỗ Y không ngoan, biết nó muốn chui ra. Tiêu Bắc thì tay vào xoa xoa trấn an nó, đột nhiên cảm giác sau lưng Lam Minh đang nhẹ nhàng vỗ mình.



Tiêu Bắc sững sốt, quay đầu lại, chỉ thấy Khế Liêu cùng Lam Minh đều sắc mặt bất thiện nhìn về một hướng.



Theo tầm mắt của bọn họ nhìn qua, Tiêu Bắc thấy trên bức tường phía bắc có một cái đồng hồ báo thức. Chỉ là cái này thoạt nhìn rất cổ quái, giống như nhãn cầu.



Kim phút cùng kim giây có có một vệt sáng, làm cho người ta có cảm giác giống như một đôi mắt đang di chuyển… cực kì sởn gai ốc.