Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 116 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
Trong phòng, ngoại trừ Lâm Dĩnh là nhân loại, bộ dáng của Tiểu Lâm trong ngực Lâm Dĩnh và chồng của cô hiện tại đều có chút không bình thường. Bọn họ lúc này giống như là… nói thế nào nhỉ? ! Tiêu Bắc không biết nên hình dung như thế nào. Cậu muốn cho bọn Lam Minh nhìn thử, liền vô thức quơ tay cầm lấy ipad của Cổ Lỗ Y.
Mọi người giật mình, bởi vì đây là lần đầu tiên Tiêu Bắc cử động khi đang tập trung.
“Bắc Bắc, sao vậy?” Lam Minh lo lắng, cho rằng Tiêu Bắc bị kích thích hoặc đã bị doạ, đừng nói là lại bị thương chứ!
Nhưng Tiêu Bắc cũng không tỉnh lại.
“Nha!” Cổ Lỗ Y đột nhiên kêu một tiếng, bị hình ảnh trên Ipad làm cho hoảng sợ. Mọi người theo hướng ngón tay nó nhìn qua thì có cảm giác như hai cương thi đang vây quanh Lâm Dĩnh. Nói là cương thi, nhưng cũng không phải loại máu me đầm đìa, mà là cứng ngắc lạnh lẽo như tượng băng.
“Đó là Tiểu Lâm và ba nó sao?” Lam Minh nhìn hình ảnh trên Ipad: “Đây rõ ràng là hai cái xác mà!”
Mà lúc này, mọi người lại thấy hai cha con đang trấn an Lâm Dĩnh toả ra hơi lạnh, da bắt đầu biến thành màu lam nhạt. Trên tay còn có vết rách, cảm giác cứ như cục thịt heo đang bị đông cứng trong tủ lạnh vậy.
Lâm Dĩnh hiển nhiên đã bị doạ, máy móc cười cười với hai người, cúi đầu không dám nói lời nào.
“Hai người kia thật sự là Tiểu Lâm và ba nó?”
Tiêu Bắc đột nhiên hỏi: “Tướng mạo không giống lắm.”
“Ừh… đúng là không giống lắm!” Lam Minh gật đầu nói xong tất cả mọi người đột nhiên trầm mặc… rồi đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc vẫn còn nhắm mắt, nhưng lại có thể nói chuyện với bọn họ, quan trọng là… hình ảnh trên Ipad cũng không dừng lại mà vẫn tiếp tục.
“Oa!” Bạch Lâu vẻ mặt mừng rỡ: “Khả năng kiểm soát linh lực của Bắc Bắc lại mạnh lên rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này có thể vừa sinh hoạt bình thường vừa lặng lẽ dùng ý thức đó.”
“A…” Lam Minh cũng rất giật mình, tốc độ mạnh lên của Tiêu Bắc quả thực rất nhanh, là do đã mở phong ấn sao! Không biết là phúc hay hoạ đây nữa.
“Xem bọn họ đang làm gì kìa !” Cảnh Diệu Phong gọi mọi người nhìn tiếp, chỉ thấy Tiểu Lâm đang nhẹ nhàng vuốt ve ngực mẹ nó.
“Oa… Tiểu sắc lang ?” Lam Minh nhịn không được nói một câu liền bị Tiêu Bắc đập cho một cái.
Mọi người dở khóc dở cười, trong tình huống này mà Tiêu Bắc vẫn có thể đánh Lam Minh, đúng là không đơn giản!
Tay Tiểu Lâm đột nhiên cong thàng trảo, một thứ gì đó từ ngực trái Lâm Dĩnh bị kéo ra… Là một hạt châu không lớn không nhỏ.
“Châu?”
“Là hồn châu.” Âm điệu của Bạch Lâu cao lên vài phần: “Tôi biết hôm đó Tiểu Lâm đưa cho bóng đen kia cái gì rồi, có thể là hồn châu của ba nó.”
“Nếu mất hồn châu thì sẽ như thế nào ?” Tiêu Bắc hiếu kỳ.
“Chết!” Lam Minh cười lạnh một tiếng: “Hơn nữa còn là chết không nhắm mắt, biến thành con rối vô thức nghe lệnh ác ma khống chế. Bởi vì Tuyết ma dùng nhân loại làm thức ăn nên mới đóng băng bọn họ, giống như tích trữ đồ ăn trong tủ lạnh, sau này muốn ăn thì lấy ra rã đông vậy. “
“Vậy là cha mẹ mấy đứa trẻ đã bị giết sao?” Tiêu Bắc nhịn không được hỏi một tiếng.
“Đúng vậy, là bị Tuyết ma hại chết !”
Lam Minh quay lại hỏi: “Những hồn châu không còn thể xác đâu?”
“Ở đây.” Bạch Lâu đặt hạt châu cạnh vũng máu, Cảnh Diệu Phong đi tìm xăng đốt.
“Đây là…” Tiêu Bắc nhíu mày nhìn Lam Minh.
“Hồn châu chính là linh hồn, nếu không đốt cháy thì chúng không có thể xác sẽ vô cùng cô đơn, có khi còn trở nên điên cuồng. Cuối cùng chúng sẽ tụ tập đến nơi âm khí dày đặc thành lệ quỷ, như vậy sẽ rất phiền toái!”
Tiêu Bắc có chút tiếc nuối gật đầu, rốt cục vẫn phải chịu thương vong không nhỏ. Lúc này cậu mới phát hiện, có những loài ác ma thật giống như thiên địch của nhân loại, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Khi bọn chúng đói thì nhân loại giống như bầy thỏ bị một con sói theo dõi, làm gì cũng không được. Chúng vốn không nên cùng tồn tại trong một thế giới mới đúng, vì sao thứ hắc ám đó lại đến thế giới này?!
Cổ Lỗ Y phun lửa đốt cháy hồn châu, ngọn lửa cháy hừng hực. Chứng kiến những linh hồn màu trắng tan thành mây khói có chút thê lương nói không nên lời lại. Cứ như vậy biến thành một làn khói mỏng, cái này vốn cũng là kết cục nên có của mỗi người.
…
Sau sự kiện đó vài ngày, hỏi thăm Cảnh Diệu Phong mọi người phát hiện một chuyện thú vị _ những đứa trẻ bị tự kỉ trước kia đang dần trở nên tốt lên. Báo chí và cánh truyền thông tuyên dương thành tích của bác sĩ Tào, tổ chức lễ tưởng niệm cho hắn.
“Kỳ quái.” Hi Tắc Nhĩ nằm trên salon đọc báo, bốn con sói con ở trên lưng nó chạy tới chạy lui, nghe nói làtạiđấm bóp cho nó: “Năng lực của Tuyết ma hẳn là đã biến mất mới đúng, nhưng vì sao đám nhóc đó lại khỏi? Hơn nữa lần này còn có vẻ là khỏi thật nữa.”
Mọi người nhìn Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc cười cười, không nói gì, cậu chỉ biết là lúc ấy cậu đã cầu may, cầu cho những gia đình kia có thể một đời bình an hạnh phúc… Phật tổ linh thật nha!
Không lâu sau, nhà hát bắt đầu công diễn, tên vở kịch là 《Tiểu thiên sứ trong căn phòng màu trắng 》, trở thành vở kịch bom tấn, bút viết khen ngợi như nước thủy triều. Lập tức ký liên tục mấy hợp đồng lớn, lão Dương mừng không ngậm miệng được, còn tích cực liên lạc với các trung tâm dành cho trẻ tự kỉ bắt đầu quyên góp.
Sau khi suất diễn kết thúc, bọn Tiêu Bắc chuẩn bị tuần lưu diễn thế giới. Rảnh rỗi vài ngày, cậu và Lam Minh chạy đi xem Tiểu Lâm…
Tiểu Lâm đang chơi bóng trên bãi cỏ cùng ba mẹ, còn có một con chó vàng nhỏ xíu. Chó con có vẻ chưa đủ tháng, béo ú vô cùng đáng yêu.
“Nghe nói nuôi thú cưng cũng là một cách điều trị hiệu quả cho trẻ tự kỉ, chăm sóc vật nuôi có thể giúp trẻ học cách suy nghĩ cho người khác, ý muốn bảo vệ vật nuôi cũng sẽ giúp cho trẻ trở nên dũng cảm và có trách nhiệm hơn.” Tiêu Bắc nhéo nhéo Cổ Lỗ Y, nói với Lam Minh: “Trước kia tôi rất ghét loại năng lực này, bất quá lúc này tôi lại cảm thấy có thể có được loại linh lực này quả thực là một sự may mắn.”
Lam Minh khoác vai cậu, mỉm cười: “Bắc Bắc, lúc cậu cảm tính cũng rất đáng yêu đó nha.”
Tiêu Bắc dùng cùi chỏ ngăn mặt Lam Minh đang dí sát tới, hỏi Cổ Lỗ Y: “Chúng ta đi ăn lẩu ha!”
“Cô!” Cổ Lỗ Y lập tức hớn hở, mùa đông ăn lẩu là thích nhất!
Lam Minh cười cười lái xe, giơ tay điều chỉnh gương chiếu hậu… thì thấy sau cột điệu cách đó không xa loé lên một bóng người…
“Sao vậy?” Tiêu Bắc không phát giác, chỉ thấy Lam Minh ngẩn người.
“A…” Lam Minh lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì.”
Nổ máy, rời đi.
—-