Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 118 :
Ngày đăng: 22:02 19/04/20
Tiêu Bắc theo yêu cầu của Cảnh Diệu Phong tiếp xúc với một nạn nhân…
Từ lần trước, linh lực của Tiêu Bắc tựa hồ lại tăng thêm một bậc, biểu hiện cụ thể chính là ngoại trừ có thể thông qua thi thế biết được chuyện đã xảy ra, đồng thời còn có thể cảm giác được tâm tình và trạng thái của người bị hại trước khi chết.
Cảm giác lúc này của Tiêu Bắc hoàn toàn bất đồng so với quá khứ, trên người chết có một loại cảm tình hiếm thấy _ không có sợ hãi hay lạnh lẽo mà ngược lại, trong tâm trí họ có một tia vui vẻ nhàn nhạt, đây là đạo lý gì ?
Tiêu Bắc nghĩ mãi không thông, Lam Minh bên cạnh lại có chút thiếu kiên nhẫn.
Hiện tại linh lực của Tiêu Bắc tăng rất nhanh, hắn đã vô pháp suy đoán tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Ai biết được loại phát triển này đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu.
“Bắc Bắc!” Lam Minh nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Bắc.
” Ừ…” Sau khi Tiêu Bắc cảm ứng xong, ngẩng lên nhìn Lam Minh và mọi người, nói: “Tựa hồ trước khi chết cô ấy đã được làm đẹp, người làm đẹp cho cô ấy luôn đeo một chiếc mặt nạ màu đen, tôi nhìn không rõ tướng mạo. Đúng rồi, trên tay hắn có một hình xăm chữ ‘Mỹ’!”
Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, lại nói một câu: “Những người chết kia khi còn sống cũng rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc?” Lam Minh cảm thấy mới lạ, sắp chết mà còn hạnh phúc?
…
“Hạnh phúc? Là hạnh phúc kiểu nào?” Về tới nhà, mọi người hiếu kỳ hỏi Tiêu Bắc.
“Là một loại hạnh phúc phát ra từ bên trong.” Tiêu Bắc chăm chú cân nhắc một hồi: “Không thể nói rõ.”
” À… Tôi đại khái cũng đã đoán ra rồi.” Phong Danh Vũ đi tới, dựa vào vai Tiêu Bắc, cầm kính lên, thì thầm: “Ai, các cậu nói sao tôi lại xinh đẹp như vậy ?”
“Khụ khụ…” Mọi người không nghĩ tới cô lại nói ra một câu như vậy, câm nín. Nhưng Tiêu Bắc lại vỗ tay một cái: “A! Là cảm giác này.”
“Nói như vậy… những người bị hại kia được hoá trang cho xinh đẹp nên hạnh phúc?!” Lam Minh ngồi xuống, uống trà: “Suy ra người bị hại không sợ hung thủ?”
“Ừh…” Tiêu Bắc lắc đầu: “Không có cảm giác sợ hãi, nếu có thì tôi đã cảm nhận được, chỉ có cảm giác vui vẻ.”
“Người này chắc hẳn cũng không khó tìm.” Cảnh Diệu Phong lấy điện thoại ra, bảo cấp dưới tìm người có quan hệ với người bị hại, trên tay xăm chữ “Mỹ”, đây là đặc điểm quan trọng nhất.
“Bắc Bắc.” Lam Minh ngồi không yên, đứng lên hỏi: “Chúng ta đi tìm cái tên Mike kia?”
Tiêu Bắc nghĩ đến hắn đã thấy chán ghét, không nguyện ý.
“Tôi cũng đi.” Tiếu Hoa đứng lên.
Khế Liêu bất mãn: “Anh tìm biến thái làm cái gì?”
Tiếu Hoa lấy tư liệu ra, nói: “Kĩ thuật hoá trang của hắn không tồi, vừa vặn công ty đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, cần hoá trang cho nữ diễn viên nên muốn tìm hắn hợp tác.”
“Hợp tác với loại người không có phẩm vị này?” Khế Liêu có vẻ khinh thường.
“Cậu có thể chán ghét con người hắn, nhưng không thể phủ nhận trên phương diện chuyên môn hắn là giỏi nhất! Tôi dùng tiền nhờ hắn không vì nhìn hắn thuận mắt, mà là nhìn tay nghề của hắn thuận mắt!” Tiếu Hoa nói đoạn, vươn tay vỗ má Khế Liêu: “Cậu cũng nên người lớn chút đi!”
“Ách… Cẩn thận!”
Đang đùa giỡn, phía sau có người đột nhiên lên tiếng, Tiêu Bắc và Lam Minh giật mình.
Tiêu Bắc quay lại, quên mất mình đang đeo ba lô đựng Cổ Lỗ Y… vì vậy ba lô vừa vặn đụng vào cái khay trên tay người phía sau.
Người nọ trượt tay… vài chai sơn móng tay trên khay rơi xuống, may mà chai có vẻ cứng, nền nhà lại lót thảm, không bị vỡ, người nọ vội vàng ngồi xuống nhặt lên.
“Thật xin lỗi!” Tiêu Bắc định cúi xuống giúp người nọ nhưng khi vừa đưa tay ra liền ngẩn người.
Bởi vì rõ ràng cậu thấy rõ ràng trên tay người nọ có một hình xăm chữ “Mỹ”…
Tiêu Bắc há to miệng, nhìn Lam Minh thì thấy Lam Minh tựa hồ cũng đã phát hiện, đang cau mày nhìn chằm chằm tay người nọ, như thể đang suy nghĩ.
Lại nhìn người nọ, chỉ là một thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi, tóc nhuộm vàng… Tiêu Bắc muốn nhớ lại người đeo mặt nạ nọ để kiểu tóc gì, nhưng lại nhớ không ra.
Khuôn mặt người này xem như dễ nhìn, điểm duy nhất không giống người thường chính là môi hắn bóng loáng, hình như là son bóng, còn kẻ mắt. Đàn ông rất ít khi kẻ mắt, hình như còn đeo lens… nói thế nào nhỉ, cảm giác đẹp thì đẹp nhưng cũng có chút không thích hợp.
Có điều thật ra người thoạt nhìn rất đáng tin, hơn nữa còn có cảm giác hiền lành.
“Thật xin lỗi, tôi không để ý…” Người nọ sau khi xin lỗi liền muốn đứng lên, Tiêu Bắc vươn tay đỡ hắn, nói: “Không có, là tôi không tốt, cậu không sao chớ?”
Tiêu Bắc đỡ hắn, đồng thời lập tức bắt đầu cảm ứng… cứ có cảm giác mình giống như một tên biến thái, lúc nào cũng rình coi nội âm người khác.
Nhưng mà… hôm nay may mắn của Tiêu Bắc đặc biệt tốt, vì vậy cậu lại thấy được cảnh tưởng không nói lên lời.
Lại là một gian phòng hắc ám, có giường lớn, người trẻ tuổi này đang bị đè trên giường, cùng một người đàn ông lăn lộn…
Tiêu Bắc không nói gì, vội vàng hồi thần tìm kiếm… Bất quá cậu để ý thấy một chuyện _ người đàn ông kia đeo mặt nạ, hơn nữa thân hình rất giống người cậu đã thấy, chỉ là không thấy rõ trên tay hắn xăm chữ “mỹ” nào không.
Sau khi thanh niên kia đi khỏi, Tiêu Bắc kéo Lam Minh kể lại.
Lam Minh nhíu mày, nhéo má Tiêu Bắc: “Xem nhiều như vậy coi chừng bị dạy hư.”
“Làm sao giờ?” Tiêu Bắc đẩy tay hắn ra hỏi: “Này cũng là manh mối! Nên đi theo hắn không?”
“Trước đừng đả thảo kinh xà!”
Lúc này, cửa văn phòng Mike mở ra, Tiếu Hoa đã bàn bạc xong, cùng Khế Liêu đi ra.
Hiển nhiên Khế Liêu vô cùng không kiên nhẫn. Gã Mike nọ nhiệt tình tự mình tiễn Tiếu Hoa, còn tranh thủ nói vài câu về hợp đồng.
Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, Lam Minh nháy mắt trấn an cậu _ không sợ! Bào đắc hòa thượng! Chúng ta chờ, buổi tối đến nhà tiểu tử kia nhìn một cái xem rốt cuộc hắn đang âm mưu gì!
Bào đắc hòa thượngbào bất liễu miếu: hoà thượng chạy nhưng miếu còn đó