Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 120 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Buổi tối, bọn Tiêu Bắc chuẩn bị đến quán bar Ma kính nọ điều tra, người được cử đi là Tiêu Bắc, Lam Minh, Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ.



Tiếu Hoa sợ tới đó đụng phải người quen sẽ xấu hổ nên không đi. Tiêu Bắc nhét Cổ Lỗ Y cho Bạch Lâu. Anh cùng Cảnh Diệu Phong phụ trách theo dõi cửa ra vào, tạm thời không mang tiểu tử kia theo, dưới mười tám không được đến những nơi đồi truỵ!



Vốn Hi Tắc Nhĩ cũng không được đi, nhưng Long Tước lại cảm thấy hẳn là nên cho trẻ nhỏ đi mở mang tầm mắt một chút nên cho phép.



Đến tối, mọi người thuận lợi một đường tới trước quán bar Ma kính.



Bọn Lam Minh xuống xe, đi vào quán, Bạch Lâu thì cùng Cảnh Diệu Phong ngồi trong xe.



Cổ Lỗ Y nhòm ngó xung quanh, khoanh tay _ đây là cơ hội tốt nha! Liền trèo lên vai Bạch Lâu, bắt đầu nghĩ cách tác hợp hai người này.



Bọn Lam Minh và Tiêu Bắc vừa bước vào quán bar liền phát hiện quán bar Ma kính này rất thú vị. Sau khi vào cửa ngoài mọi người lập tức bị ánh sánglàm loá mắt, bởi vì trên bốn vách tường gắn đầy kính, vừa vào cửa đã thấy vô số bóng người, có chút quỷ dị làm người khác phải sợ hãi.



Tuy Tiêu Bắc cũng thường luyện múa trong phòng có gắn kính nhưng nhìn thấy cảnh này vẫn có chút không thoải mái. Nơi này không giống phòng luyện múa chỉ có một tấm gương, đây là mười mấy tấm gương… cảm giác như cơ thể không còn nguyên vẹn, cảnh tượng phản chiếu cũng có cảm giác bị cắt rời.



Lần đầu tiên Hi Tắc Nhĩ tới loại địa phương không đứng đắn này, mang theo chút hưng phấn của trẻ con, hỏi Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, anh sẽ múa cột à?”



Lam Minh lập tức dựng tai _ ân!



Tiêu Bắcxấu hổ: “Cái đó chỉ nữ mới nhảy thôi.”



“Nhưng Tiểu Vũ nói nhảy gì anh biết!” Hi Tắc Nhĩ nhỏ giọng hỏi: “Có thể nhảy thoát y không?”



Tiêu Bắc hung hăng trừng nó: “Đừng đoán mò!”



Nhưng Lam Minh nghe rất rõ, trong đầu bắt đầu nghĩ không biết đêm nay có cách nào lừa Tiêu Bắc nhảy thoát y hoặc múa cột cho mình coi không nhỉ… mới nghĩ tới đây đã vội vàng vươn tay bịt mũi, lại nhiệt huyết sôi trào rồi!



Quay mặt đi, Lam Minh thấy Khế Liêu lặng lẽ đi một bên, có vẻ không vui.



“Này.” Lam Minh gọi hắn một tiếng: “Ngươi sao vậy?”



“Không có…” Khế Liêu thở dài: “Nhân loại đúng là có bệnh, đang yên đang lành lại không để ý tới ta!”



“Lần này là có nguyên nhân!” Lam Minh vừa nghe đến đây lập tức minh bạch chuyện gì đang xảy ra.



Khế Liêu nhíu mày khó hiểu nhìn hắn: “Nguyên nhân gì?”



“Ghen a!” Lam Minh nhún vai: “Ngốc! Ngươi thân thiện với nữ nhân như vậy, Tiếu Hoa mất hứng chứng tỏ hắn để ý ngươi!”



Khế Liêu trừng mắt, tựa hồ đang cân nhắc khả năng của chuyện này, cuối cùng gãi đầu: “Hình như… có khả năng này.”



“Cái gì gọi là hình như, vốn chính là nó, ngu ngốc!” Lam Minh thô lỗ vỗ vai KhếLiêu: “Tranh thủ đi, đừng trì hoãn nữa!”



Khế Liêu nhíu mày: “Nhưng hắn là người… Ngươi bảo ta chuyển đổi hắn?”



Lam Minh ngập ngừng: “Ách…”



“Ta cũng không muốn chỉ yêu hắn vài thập niên hắn đã chết!” Khế Liêu có chút hoảng loạn: “Ta muốn hắn theo ta cả đời, nhưng sau khi chuyển hóa sẽ không già cũng không chết, hắn nói không chừng sẽ hận ta.”



“Này.”



Lúc này, Tiêu Bắc thấy hai người thì thầm, chạy đến: “Nói gì mà thần thần bí bí vậy?”




Do dự một lát, Cảnh Diệu Phong đột nhiên vươn tay cầm lấy tay Bạch Lâu.



“Anh…” Bạch Lâu kinh hãi, muốn rút tay về.



Cảnh Diệu Phong không buông.



Cổ Lỗ Y nhanh chân trốn ra ra ghế sau, hai tay ôm má, xem chăm chú.



Bạch Lâu trừng Cảnh Diệu Phong: “Anh muốn gì?”



Cảnh Diệu Phong nở nụ cười: “Có muốn đánh anh không?”



Bạch Lâu tức thật rồi nha, hung hăng đánh qua một quyền.



Cảnh Diệu Phong bị đánh không những không tức giận, ngược lại càng vui vẻ: “Lại đánh thêm mấy cái đi Tiểu Lâu! Cứ đánh mạnh vào!”



Bạch Lâu đành phải hung hăng đánh người ta, dù sao vốn cũng đang tức, tiện thể phát tiết luôn.



Cổ Lỗ Y thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cuối cùng Bạch Lâu rốt cục bị Cảnh Diệu Phong ôm vào lòng.



Cô Lỗ Y vội che kín mặt, chỗ con mắt vẫn không quên chừa ra hai cái khe để nhìn lén.( Tk:nhãi con nhìn gì, thành niên chưa * gõ đầu * )



Trong quán rượu, âm nhạc lại vang lên, mọi người bắt đầu khiêu vũ. Đêm nay, cô gái kia thành nhân vật chính nhận được ánh mắt kính ngưỡng của mọi người cùng vẻ cam nguyện quỳ dưới váy nữ vương, tất cả mọi người vây quanh cô mà khiêu vũ.



“Chuyện này là sao?” Tiêu Bắc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhịn không được hỏi Bartender.



“Ách… tôi cũng không biết, chắc là phép thuật của ông chủ!” Hắn cười cười.



“Sẽ xinh đẹp như vậy mãi sao?” Tiêu Bắc nhịn không được hỏi tiếp, trong lòng tự nhủ này mà là thật thì sau này khỏi cần phẫu thuật hoá trang gì đó cho mệt, chạy thẳng đến đây mượn cái mặt nạ còn nhanh hơn đó!



“Không!” Bartender lắc đầu, cầm khăn sạch lau ly thủy tinh: “Ra khỏi cửa quán bar sẽ trở lại như cũ, chỉ lúc này cô ta mới là hoàng hậu!”



Tiêu Bắc nhỏ giọng hỏi Lam Minh: “Cái này có tính là phi nhân loại làm?”



Lam Minh nhún vai, lắc đầu nhìn trời _ hắn thật sự là không thể nghĩ ra kẻ nào thú vị như vậy! Vốn muốn hỏi Khế Liêu và Hi Tắc Nhĩ, nhưng hại người cứ vừa uống vừa nói, hoàn toàn không để ý đến biến hoá xung quanh!







Nhoáng cái đã đến nửa đêm.



Mọi người trong quán bar đã vui vẻ tận hứng bắt đầu lục tục mà về .



Tiêu Bắc và Lam Minh vẫn luôn chú ý “Công chúa Bạch tuyết” nọ, thấy cô rời đi liền bám theo.



Quả nhiên, vừa rời khỏi hành lang bằng kính của quán bar cô gái nọ đã trở lại dáng vẻ bình thường. Cô gái kia che mặt chạy đi, chui vào xe khóc lớn.



Tiêu Bắc đuổi tới, thấy cô thương tâm ngồi một mình trong xe nức nở, cũng thấy không thoải mái.



“Thật tàn nhẫn!” Tiêu Bắc nhíu mày: “Như vậy lại càng thống khổ.”



“Đúng vậy, sau khi được lại mất đi, so với không được thống khổ hơn rất nhiều!” Lam Minh lạnh lùng cười một tiếng: “Xem ra gã ông chủ kia rất khả nghi, cả chiếc gương nọ và… Mặt nạ!”