Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 122 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Cuối cùng cũng bắt được hung thủ đã giết những cô gái xinh đẹp. So với những nạn nhân hung thủ cũng không may mắn hơn bao nhiêu, thậm chí còn tệ hơn, tướng mạo của hắn căn bản không thể ra ngoài gặp người.



Tiêu Bắc tìm hiểu lai lịch của hắn.



Nghe nói hồi trước người đàn ông này rất đẹp trai. Người bạn tốt nhất của hắn bởi vì xấu xí bị người khác cười nhạo sau đó tự sát, nên hắn quyết tâm trở thành bác sĩ chỉnh hình, muốn mang lại vẻ đẹp cho thật nhiều người.



Nhưng loại chuyện như phẫu thuật thẩm mỹ có thể thành công cũng có thể thất bại, mà đại đa số yêu cầu của mọi người về khía cạnh này lại rất cao, ai cũng hy vọng sau ca phẫu thuật là có thể trở thành thần tiên. Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, vị bác sĩ trẻ tuổi mỗi ngày đều sống giữa sự nỗ lực của chính bản thân cùng thất vọng và tức giận của người khác, áp lực rất lớn.



Rốt cục, sau một ca giải phẫu, một người bệnh cảm thấy không hài lòng, hơn nữa còn khăng khăng cho rằng kỹ thuật của bác sĩ không tốt, làm cho khuôn mặt của mình bị huỷ! Bắt hắn bồi thường tiền chữa trị với cái giá trên trời.



Vị bác sĩ kia không thể chịu nổi áp lực tinh thần nữa, nhảy sông tự sát. Sau khi tự sát, hắn nghe thấy có người đang gọi hắn, một khắc trước khi chết một ác ma xuất hiện trước mắt hắn.



Ác ma kia rất xinh đẹp, ở trong nước lại càng hoàn mỹ.



Bác sĩ thật hâm mộ. Ác ma nói với hắn, nhân loại phần lớn đều như thế, luôn vọng tưởng những thứ không có thật, hơn nữa lòng tham không đáy. Làm một nhân loại, ngươi rất khó thỏa mãn những nhân loại khác… Trừ phi ngươi có ma lực.



Vì vậy, ác ma kia giao dịch với hắn, dùng dung mạo của vị bác sĩ trẻ đổi lấy năng lực ngày hôm nay. Sau đó vị bác sĩ nọ bắt đầu những hành động điên cuồng… Nếu nói lúc đầu hắn hoàn phát từ ý nghĩ ‘yêu thương’ mà giúp nhân loại trở nên xinh đẹp, thì hôm nay hắn hoàn toàn là vì hận ý mà đùa bỡn những người muốn trở nên xinh đẹp.



Cũng chính vì hành vi điên cuồng này của hắn mà vô số án mạng liên tiếp xảy ra.



Hiện tại trước mắt mọi người lại là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, chính là cô gái kia tuy đã sống lại, nhưng mặt của cô ta đã trở thành mặt âm dương nửa xấu nửa đẹp.



“Chỉ còn cách triệu hồi ác ma đã giao dịch với hắn mới có thể giải trừ lời nguyền trên người hắn.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc chỉ chỉ gã chủ quán: “Bắc Bắc, thông qua hắn tìm ác ma kia, bắt hắn tới!”



Tiêu Bắc đích xác đã thấy loại ma phá này trong Vũ Dạ tập, chỉ cần giao dịch với ác ma, trên người nhất định sẽ lưu lại ấn ký. Loại ấn ký này như một sợi dây, bắt được một đầu là có thể lôi người đầu kia ra.



Khắc chế cảm giác không thoải mái, Tiêu Bắc đi tới cạnh người nọ, hỏi: “Anh có muốn làm khuôn mặt trở về như trước kia không?”



Gã giật mình ngửa mặt nhìn Tiêu Bắc… Tuy không nhìn ra nét mặt của hắn, nhưng kỳ vọng trong mắt lại vô cùng rõ ràng.



Tiêu Bắc thở dài, việc gì phải… Thật không biết nên nói hắn là bất hạnh hay hoang đường đây, có lẽ điểm xuất phát là tốt nhưng kết cục lại khiến người khác không thể tiếp thu.



“Ấn ký trên người anh ở đâu?” Tiêu Bắc hỏi hắn.



Gã duỗi tay, trên tay hắn có một chữ “Mỹ”.



Tiêu Bắc sửng sốt, mọi người cũng minh bạch, hoá ra là ấn kí! Khó trách hôm đó Tiêu Bắc nhìn thấy còn tưởng lầm là nhân viên của thẩm mỹ viện.Lúc này nhìn kĩ lại, Tiêu Bắc mới phát hiện điểm bất đồng, chữ ‘mỹ’ này giống hệt mình đã thấy, kiểu dáng có chút khác với chữ ‘mỹ’ trên tay nhân viên thẩm mỹ viện. Chữ ‘mỹ’ này thoạt nhìn được viết theo phong cách cổ xưa và tà khí hơn.



Nhắm mắt lại, Tiêu Bắc vươn tay chạm vào chữ “Mỹ”, chăm chú tưởng tượng chữ “Mỹ” kia tách ra! Tách ra… tốt nhất là có thể nắm!



Sau khi Tiêu Bắc lập lại như vậy vài lần, giữa bóng đêm đột nhiên xuất hiện một sợi dây… lập tức vươn tay túm lấy, Tiêu Bắc bắt đầu dùng sức _ kéo.




Trong phòng khách, Hi Tắc Nhĩ nằm dài trên ghế salon thoải mái rên rỉ, Long Tước đang massage cho nó. Hi Tắc Nhĩ hỏi Long Tước: “Mai chúng ta đi xem Harry Potter được không?”



“Phim trẻ con, cậu đi với Cổ Lỗ Y đi.”



“Gần đây anh bận lắm sao?” Hi Tắc Nhĩ bất mãn: “Đã rất lâu rồi anh không đi với tôi!”



“Khụ khụ.” Long Tước gật đầu: “Rồi rồi, mai đi với cậu.”



“Vậy thì còn được.” Hi Tắc Nhĩ hài lòng.



Tiêu Bắc đứng trên cầu thang tìm một vòng, Cổ Lỗ Y không ở đây, lại chạy lên lầu. Cửa phòng Phong Tiểu Vũ và Sỉ Mị đóng chặt. Tiêu Bắc chạy tới cửa nghe thử, toàn là âm thanh phi lễ chớ ‘thính’, định đi nhanh ai dè sau lưng bị Phong Danh Vũ vỗ một cái, Tiêu Bắc giật mình nhảy dựng.



Phong Danh Vũ sáp tới, thần bí hề hề nói: “Ai, Bắc Bắc à, nghe lén người khác làm gì vậy, định học tập rồi tự mình thí nghiệm một chút à!”



Tiêu Bắc xấu hổ: “Nào có… Tôi đang tìm Cổ Lỗ Y.”



“A!” Phong Danh Vũ chỉ hướng cuối hành lang: “Tôi thấy nó bay vào phòng Khế Liêu.”



Tiêu Bắc nói cảm ơn rồi nhanh chóng chạy vụt đi.



Còn chưa đến cửa phòng Khế Liêu đã thấy Tiếu Hoa đang đứng ngoài cửa, không nhìn rõ vẻ mặt nhưng ánh sáng màu trắng phản quang trên mắt kính có chút dọa người.



Tiếu Hoa ngẩng đầu thấy Tiêu Bắc đi đến, không nói gì, xoay người đi.



Tiêu Bắc thấy sắc mặt Tiếu Hoa bất thiện, tâm nói _ ai nha, đừng nói Khế Liêu lại cãi nhau với Tiếu Hoa nha? Thận trọng nhìn vào phòng thì thấy Khế Liêu đang chăm chú xem phim, hoàn toàn không nhận ra lúc nãy Tiếu Hoa đứng ngoài cửa nhìn mình lâu như vậy.



Tiêu Bắc chậc chậc hai tiếng, ai thán… Khế Liêu tiêu rồi, chắc chắn Tiếu Hoa đang không vui.



Vào phòng liếc nhìn màn hình máy tính một cái, Tiêu Bắc càng hết nói nổi. Trên màn hình đang chiếu bộ phim do Lưu Oánh thủ vai…



Trong đầu lóe lên một suy nghĩ _ Khế Liêu chết chắc, Tiếu Hoa ghen rồi.







Lam Minh xem tạp chí thật lâu mới phát hiện trời sắp sáng, ngẩng lên _ Tiêu Bắc đâu mất rồi, về phòng ngủ rồi à? Nghĩ lại… không đúng, này là phòng Bắc Bắc mà!



Bước ra ngoài thì thấy cửa phòng Khế Liêu mở toang. Tới xem thử, một đám đang bu quanh giường, đều chuyên chú dán mắt vào màn hình máy tính.



Lam Minh nhìn trời, này là chuyện gì đây?