Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 129 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Mấy ngày nay nhiệt độ thành phố S đột ngột giảm mạnh, trời hạ tuyết lớn làm cho cả thành phố đều biến thành một màu trắng, người đi đường cũng phải thả chậm cước bộ.



Gần đây EX bắt đầu nghênh đón một ngày nghỉ nho nhỏ.



Sỉ Mị cùng Phong Tiểu Vũ theo Phong Danh Vũ xuất ngoại, Phong Danh Vũ đi xử lý công việc, Sỉ Mị cùng Phong Tiểu Vũ thì đi chơi.



Tiếu Hoa cũng xuất ngoại nhưng là nước khác để bàn chuyện làm ăn, Khế Liêu tự nhiên cũng đòi đi theo. Gần đây quan hệ của hai người đã có cải thiện rất lớn, Tiếu Hoa không phụng phịu như trước nữa, Khế Liêu thì trưởng thành hơn. Có thể nói là phát triển theo chiều hướng cực tốt, thật làm người khác phải ghen tị.



Sphinx từ khi gặp Tra Phổ, còn biết chỗ ở của lão bằng hữu thì ngày nào cũng chạy đi.



Mà Cảnh Diệu Phong phải xuất ngoại công tác xử lí một kiện án tử. Tiêu Bắc và Hi Tắc Nhĩ lừa Bạch Lâu có một cuộc đấu giá sách cổ, tự tiện mua vé máy bay rồi đẩy anh lên phi cơ… lên rồi mới phát hiện ghế hai bên trái phải đã bị Cảnh Diệu Phong bao trọn.



Bạch Lâu muốn chạy đã không còn kịp, Cảnh Diệu Phong giữ chặt cổ tay của anh thẳng đến khi máy bay cất cánh, trực tiếp tha đi, danh viết hỗ trợ phá án, kì thực là mượn cơ hội đi chơi riêng cộng thêm bù đắp tình cảm.



Long Tước lại càng bận rộn, sắp tới có mấy nữ Long Tộc chuẩn bị làm mẹ, hắn mang bọn Tiểu Ái về Long Tộc thăm nhà.



Vì vậy, cả EX chỉ còn Tiêu Bắc, Lam Minh, Hi Tắc Nhĩ, còn có Cổ Lỗ Y tạm thời làm bảo mẫu chăm sóc Đao Đao, cùng vài con sói con.



Lam Minh mặt mày u ám nhìn Hi Tắc Nhĩ.



Hi Tắc Nhĩ bưng hồng trà khó hiểu nhìn hắn: “Lam Minh, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”



Lam Minh trầm giọng: “Khó khăn lắm ta mới có thể cùng Tiêu Bắc cô nam quả nam một chút, Cổ Lỗ Y còn không quấy rối, sao ngươi vẫn có thể ở đây làm bóng đèn vậy? !”



Hi Tắc Nhĩ trề môi: “Ta không có chỗ đi… Long Tước về nhà lại không cho ta theo, hắn nói là Long Tộc sinh con không thể có sự hiện diện của người ngoài.”



” Chậc… Ngươi có thể đến Địa ngục ở với Lucifer!”



“Lucifer không có nhà, hắn và Poseidon ra ngoài làm việc rồi!” Hi Tắc Nhĩ ôm chặt gối, nằm lì trên sa lon: “Ta không đi đâu hết! Mấy ngày này ta muốn ở nhà “



Lam Minh cũng hết cách, trái lo phải nghĩ, cảm thấy không bằng mang Tiêu Bắc đi chơi, vứt Cổ Lỗ Y lại cho Hi Tắc Nhĩ ! Tốt nhất là đi đâu đó xa một chút, có thể một mình qua đêm với Tiêu Bắc càng tốt.



Đang nghĩ ngợi, khoé mắt lơ đáng liếc đến tờ tạp chí trên bàn.



Trên tạp chí in giới thiệu tour nghỉ mát tuần trăng mật ở ngoại ô.



“Ngoại ô…” Lam Minh cầm tạp chí lên, xem xét cẩn thận. Khu ngoại ô kia rất đẹp, phong cảnh bình dị theo kiểu Tây Âu, có thể tự lái xe đến, chỉ cần gọi điện thoại đặt trước phòng khách sạn hoặc có thể ở nhà trên cây, cực kì lãng mạn.



“Ân!” Lam Minh sờ cằm, cảm thấy chỗ này có vẻ rất thanh tĩnh, phong cảnh sông nước cũng không tệ, không bằng lừa Tiêu Bắc đến đó ở lại qua đêm, sau đó…



Còn đang tưởng tượng thì Lam Minh cảm giác bên tai mát mát, đảo mắt nhìn, hoá ra là Cổ Lỗ Y đang đập cánh, trong lòng ôm Đao Đao miệng ngậm núm vú cao su bay là là bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào căn nhà gỗ trên tạp chí.



“Khụ khụ.” Lam Minh vội vứt tạp chí lên bàn, hỏi Cổ Lỗ Y: “Bắc Bắc đâu?”



“Cô.” Cổ Lỗ Y trả lời, Lam Minh nghe không hiểu, nhìn lên lầu, quả nhiên… Tiêu Bắc đang hùng hổ chà lau tay vịn cầu thang.




Cứ như vậy, qua vài năm, đến lúc chuẩn bị bài tốt nghiệp.



Trần Vĩ cầm máy ảnh nghĩ _ nếu như lúc ấy không phải vì mình quá yếu ớt nhát gan, Dương Lệ lệ cũng sẽ không chạy vào núi một mình. Nếu đêm đó hai người bọn họ cùng đi, thì cho dù trong núi thực sự có yêu quái, mình không được cứu Lệ Lệ, cũng có thể cùng chết, tính ra vẫn tốt hơn so với âm dương vĩnh cách.



Có suy nghĩ này, Trần Vĩ quyết định cầm máy ảnh trở lại thôn, dùng câu chuyện của mình và Lệ Lệ làm thành tác phẩm tốt nghiệp, hơn nữa còn tranh thủ tìm đầu Lệ Lệ đã bị mất rất nhiều năm.



Trần Vĩ gạt người nhà trở về thôn.



Vài năm không về, thôn làng đã có sự thay đổi lớn, thôn lớn trước kia đã được khai phá thành danh lam thắng cảnh, mà thôn nhỏ… cũng bị khai phá thành khu nghỉ mát, thôn hoang đã không còn sót lại chút gì.



Trần Vĩ đi một chuyến tay không, triệt để chán nản, đành phải lái xe quay về.



Trên đường về, cũng không biết có phải là thiên ý không, đường núi quanh co, Trần Vĩ gặp tai nạn, xe trật bánh, lao thẳng xuống sườn núi.



May mắn, lao đến lưng chừng núi thì dừng lại.



Trần Vĩ chui khỏi xe, gọi điện cầu cứu, ngồi trên sườn núi chờ cứu viện.



Cũng không biết đợi bao lâu, Trần Vĩ đột nhiên chú ý thấy trên sườn núi sau lưng có một lớp lá rụng rất dày, trong đống lá có vật gì đó đang phản quang.



Vươn tay sờ thử thì mò được một sợi dây chuyền mặt trái tim thuỷ tinh màu hồng nhạt.



Lúc ấy Trần Vĩ trợn tròn mắt, sợi dây này là tín vật đính ước cậu tặng cho Lệ Lệ.



Cậu lại gạt cỏ và lá cây ra để lộ ra một chiếc máy ảnh, còn có… đầu Lệ Lệ bị chôn một nửa dưới đất.



Trần Vĩ nói đến đây thì bật khóc.



Tiêu Bắc cảm thấy lạnh gáy, quay qua nhìn Lam Minh.



Lam Minh cũng nhăn mày, đúng là nghe thì có chút kinh khủng, bất quá nếu nói là chuyện ma, thì không bằng nói là án kiện giết người vứt xác, báo cảnh sát tốt hơn chứ? !



“Có thể nào… là bị mưu sát không?”



Tiêu Bắc nghĩ gì cũng cùng Lam Minh không sai biệt lắm.



“Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy!” Trần Vĩ có chút kích động, liều mạng kiềm chế: “Tôi, cho các anh xem vài thứ, sau khi xem xong, các anh sẽ biết không phải người… Là quỷ!”



Nói xong, Tiêu Bắc thấy Trần Vĩ lấy từ trong ba lô ra một cái máy ảnh kiểu cũ.



——-



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = =+ hổng liên quan gì đến phim 《 Xác chết ở ngôi làng bỏ hoang 》 đâu, chỉ là thích cái tên này thôi ~~XDD