Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 139 :
Ngày đăng: 22:03 19/04/20
Tiêu Bắc cùng Lam Minh đến rừng cây phía sau trường học. Rừng cây có vẻ đã không được chăm sóc một thời gian dài, cây cối mọc um tùm. Ban ngày còn đỡ, nhưng buổi tối chắc chắn rất kinh khủng. Tiêu Bắc nghi hoặc: “Vì sao trong trường nào cũng đều có một cánh rừng bị ma ám, bể bơi bị ma ám, hồ nước, hoặc một khu nhà bị ma ám, chưa kể còn có một WC có ma?”
Lam Minh nghe xong có chút buồn cười, trả lời cậu: “Đại khái là do những nơi này thường có quỷ.”
“Không phải chứ?” Tiêu Bắc khẩn trương: “Anh gạt người!”
“Không, những nơi có sự tương phản lớn về nhân khí giữa ngày và đêm rất dễ bị ám, đương nhiên, nơi có môi trường ẩm ướt âm lãnh lại càng dễ… thí dụ như WC hoặc phòng tắm.” Lam Minh nửa đùa nửa thật, hình như cố ý muốn dọa Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc nhíu mày nhìn quanh: “Trong phòng tắm với bếp làm gì có.”
“Bạch Lâu không phải Quỷ Hồn sao?” Lam Minh cười: “Còn có mấy con trong vách tường!”
Tiêu Bắc xanh mặt, vậy chẳng phải lúc tắm cũng bị ma nhìn trộm sao.
“Ha ha, có là quỷ cũng không dám tới gần cậu đâu, bởi vì tới gần cậu rất dễ bị thanh tẩy.” Lam Minh thấy Tiêu Bắc sợ thật rồi, đành vỗ vỗ vai cậu, an ủi: “Đừng lo!”
Bất quá Tiêu Bắc vẫn cảm thấy sau lưng lạnh toát, có chút rợn tóc gáy _ tối nay có nên bịt mắt tắm không?
Hai người một đường đến trước bờ hồ, ngoại trừ vị trí có chút đáng sợ, còn đâu thì không phát hiện có cái gì không đúng.
“Không giống bị ma ám.” Lam Minh nhìn bốn phía, chỉ chỉ cây cối cạnh bờ hồ: “Coi, cây cối rậm rạp, tươi tốt, bằng không cậu thử tâm sự với chúng xem?”
Tiêu Bắc đạp hắn một cước, Lam Minh chuyên nói không thèm nghĩ. Cậu thật thắc mắc, sao hình tượng hoàng tử bạch mă tóc vàng trước kia lại có thể biến thành như này… Nghĩ tới đây lại xuất thần. Lúc ấy Lam Minh đặc biệt ngây ngô, dùng lời Phong Minh Vũ mà nói thì chính là… rất manh!
Hồ nước trong vắt, thảm cỏ xanh mướt trải dài, còn có nhiều đoá hoa trắng nho nhỏ đang nở rộ. Lam Minh tấm tắc hai tiếng: “Tôi thấy chỗ này đâu có cái gì gọi là âm u, ngược lại còn rất sáng sủa.”
Điểm ấy Tiêu Bắc cũng đã nhận ra. Bình thường hoàn cảnh có quan hệ trực tiếp đến khí tràng và năng lượng. Nếu tồn tại lực lượng hắc ám, như vậy tất cả vật thể quanh khu vực đó đều bị hắc hóa hoặc ma hóa. Còn nếu có người hay vật có linh lực cực mạnh tồn tại, như vậy động thực vật ở đó đều sẽ vô cùng xinh đẹp khỏe mạnh.
“Lam Minh, điều tra ra trong hồ nước có cái gì chưa?” Lúc này, Sphinx bay xuống, lắc đuôi nhào tới tới Tiêu Bắc : “Bắc Bắc bảo bối! Đã lâu không gặp, đến, cho ta hôn một cái…”
Còn chưa dứt lời, Lam Minh đã nhảy ra trước Tiêu Bắc một cước đạp nó xuống hồ.
“Sphinx!” Tiêu Bắc kinh hãi, lôi kéo Lam Minh: “Này! Được không vậy? Sư tử không biết bơi mà?”
“Nó chết đuối càng tốt!” Lam Minh ngồi xổm bên bờ hồ, hướng hồ nước đang nổi lên vô số bọt khí hô: “Kiểm tra dưới hồ xem có cái gì không sạch sẽ không.”
“Oa!” Sphinx thật vất vả mới nổi lên, phun một ngụm nước: “Lam Minh, phía dưới có thứ gì đó!”
“Ừh?” Tiêu Bắc cho rằng mọi người lại có manh mối, liền chăm chú nghe. Nhưng mấy nữ sinh nọ lại vừa liếc Lam Minh, vừa tò mò hỏi: “Thầy và anh đẹp trai tóc vàng có quan hệ gì vậy?”
Tiêu Bắc ngẩn người một hồi mới kịp phản ứng ‘anh đẹp trai tóc vàng’ là chỉ Lam Minh, khóe miệng khẽ cong, trong lòng tự nhủ Lam Minh đúng là đẹp trai, à không phải, trước kia mới đẹp trai, còn giờ là bại não!
Nghĩ gì nói lấy, lại làm mọi người hiếu kỳ lúc trẻ Lam Minh là như thế nào, giờ cùng đã quà đâu… quả nhiên, bị Lam Minh trừng một cái.
Không đợi Tiêu Bắc trả lời, Lam Minh vươn tay khoác lên vai cậu, mỉm cười: “Tôi là lão công…”
Chữ công vừa ra khỏi miệng đã bị Tiêu Bắc huých cho một quyền. Lam Minh che ngực, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa bất đắc dĩ khi bị đánh. Đám nữ sinh che miệng cười khúc khích.
Tiêu Bắc ho khan một tiếng nhưng không phản bác, cái này làm Lam Minh kinh hỉ ngoài ý muốn.
Rất nhanh, mọi người đến phòng ký túc xá của Vương Như Xa.
Tiêu Bắc ngắm nhìn xung quanh, cảm khái ký túc xá nữ đúng là ký túc xá nữ, khắp nơi đều tràn ngập màu hồng phấn và những thứ mềm mại, đáng yêu. Chăn nệm của Vương Như Xa còn chưa bị lấy đi, gọn gàng ngăn nắp, trên giường chất đầy quà và thú bông, đều là mọi người tặng cô.
Lam Minh sờ cằm, hỏi bạn cùng phòng của Vương Như Xa: “Cô ta rất được mọi người thích?”
” Đúng thế!” Nữ sinh gật đầu: “Kỳ thật bạn ấy là đại mĩ nữ đó, dù hơi mập, nhưng chỉ là do bị bệnh thôi. Hơn nữa tính cách bạn ấy lạc quan lại thích giúp đỡ mọi người, bọn em đều trông ngóng qua hai tháng nữa bạn ấy sẽ biến thành siêu mỹ nhân, con trai theo đuổi bạn ấy rất nhiều. Hơn nữa, dáng bạn ấy rất cao, bây giờ đã rất xinh rồi!” Nói đoạn, nữ sinh lấy di động ra cho Tiêu Bắc cùng Lam Minh xem ảnh chụp chung.
Hai người chụm lại xem, quả nhiên Vương Như Xa trắng trắng tròn tròn, mặc dù có hơi mập, nhưng cười đến ngọt ngào, giống như một đứa trẻ bụ bẫm, rất đáng yêu, ngũ quan xinh đẹp… tóm lại so với cái thi thể gầy như que củi kia quả thực là một trời một vực, không khỏi vì cô cảm thấy đáng tiếc.
“Bạn ấy ngày nào cũng ghi nhật ký.” Một nữ sinh trèo lên giường Vương Như Xa, lấy ra một cuốn sổ, nói: “Bọn em vì muốn biết bạn ấy có phải tự sát không nên đã lén xem trộm nhật ký.” Nữ sinh hạ giọng: “Không phát hiện dấu hiệu muốn tự sát, nhưng bọn em phát hiện bạn ấy có một người bạn bí ẩn rất tốt. Hai người nói chuyện rất hợp, hơn nữa hình như người đó là nam…”
“Không phải bạn trai của cô ấy sao?” Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau một cái _ chẳng lẽ có ẩn tình? Lại nghĩ đến thần sắc cổ quái của bạn trai cô, quá khả nghi.
“Chắc chắn không phải Quân Tần!” Đám nữ sinh đồng loạt lắc đầu: “Quân Tần rất nhàm chán, hơn nữa tính tình lập dị, không biết vì sao Xa Xa đáng yêu như vậy lại thích cậu ta. Còn người thần bí kia, có vẻ rất ôn nhu hài hước, còn đa tài đa nghệ, trong nhật kí của Xa Xa cậu ta luôn xuất hiện là ‘anh’! Theo cảm giác ấm áp trong nhật kí của Xa Xa, hình như hai người đã yêu nhau, đúng rồi… bọn họ còn thường gặp nhau ở bờ hồ!”
Tiêu Bắc cùng Lam Minh nghe xong đều cảm thấy cái người “anh” thần bí này hẳn là có quan hệ không nhỏ với án kiện.
Lại đi lòng vòng quanh kí túc xá, kéo tới rất nhiều người.
Tiêu Bắc kí tên chụp ảnh chung cùng rất nhiều sinh viên. Lam Minh đứng một bên không kiên nhẫn nhưng lại không thể mở miệng ngăn cản, có cảm giác như mình rất nhỏ mọn. Rốt cục… Lam Minh cũng nhận được điện thoại của Cảnh Diệu Phong, nói là tháo nước xong rồi, hơn nữa còn tìm được một thứ bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được!
. . .