Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 144 :
Ngày đăng: 22:03 19/04/20
Tiêu Bắc thấy người đàn ông đứng cạnh xe jeep cũng vô cùng kinh ngạc, không phải ai khác, chính là người đàn ông tên Rafah mà Lam Minh đã tìm rất lâu. Không phải… nói cho đúng thì hắn không phải người, thật không nghĩ tới hắn lại đi cùng Lauck, vì sao?
“Hắn là…” Tiêu Bắc nhìn Lauck.
Lauck nhún vai: “A, anh ta luôn chiếu cố tôi, còn giúp tôi cản rất nhiều nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Tiêu Bắc nhận ra lời Lauck trước sau không đồng nhất.
“Năng lực của tôi khiến tôi gặp không ít nguy hiểm, đương nhiên, nghe nói chủ yếu đã được thế thân của tôi chắn cho, nhưng tôi cũng chưa hoàn toàn an toàn.” Lauck thấy chủ đề có chút nghiêm túc, liền cười cười khoát tay: “Ai, đừng nói chuyện này nữa, ăn cơm đi.”
Nhưng Tiêu Bắc nào còn có tâm tư ăn cơm, ngồi ngẩn người, trong lòng có chút để ý _ chuyện thế thân này, đến tột cùng phải đối mặt như thế nào? Lauck và Rafah đang lừa bọn họ hay là có nguyên nhân gì khác?
Lam Minh thì nói với Lauck: “Trùng hợp tôi cũng biết hắn, không bằng gọi hắn đến cùng ăn đi, đứng chờ ở ngoài như vậy có chút không tốt lắm, phải không?”
“Đúng vậy, tôi nhớ hai người quen nhau, trước kia anh ta luôn đi theo anh đúng không?” Lời Lauck nói làm cho Tiêu Bắc càng thêm nghi hoặc, vì sao mình không nhớ được chút gì? Chẳng lẽ mình thật sự chỉ là một thế thân thôi sao?
Lauck vẫy Rafah, Rapha quay đi. Hắn có chút tiếc nuối nói với Lam Minh: “Lúc đầu tôi cũng đã kêu anh ta vào cùng, bất quá anh ta không chịu.”
Tiêu Bắc chú ý tới trên cổ Rafah đeo một cái mặt nạ, giống hệt cái từng nhìn thấy trên lưng hắn. Rất cổ quái, mặt nạ thật giống như mọc ra trên người hắn. Nhưng người qua đường đi ngang hắn đều không chú ý, chẳng lẽ không nhìn thấy? Nếu không không lí nào bọn họ lại không liếc mắt một cái.
Lam Minh đặt đũa xuống, nói vớiTiêu Bắc: “Cậu ở đây tán gẫu với hắn, tôi đi gặp bạn cũ một chút.”
Tiêu Bắc khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Lam Minh đi ra ngoài.
“Này!”
Tiêu Bắc giật mình. Lauck đã lau mặt sạch sẽ, nhích ghế tới, hứng thú hỏi: “Lam Minh và cậu có quan hệ gì vậy?”
Tiêu Bắc nhìn hắn, há mồm: “Ách, bạn…”
“Bạn à.” Lauck minh bạch gật đầu: “Trong kí ức của tôi anh ta xuất hiện rất rõ.”
Tiêu Bắc mờ mịt nhìn ngoài Lam Minh đang đi tới chỗ xe Jeep ngoài cửa sổ, kí ức? Mình một chút cũng không có.
“Cậu không ngại tôi thân với anh ta chứ?” Lauck thăm dò hỏi Tiêu Bắc: “Tôi nhớ… theo kí ức ở kiếp trước dường như tôi có cảm tình với anh ta.”
“Cảm tình?” Tiêu Bắc kinh ngạc, trong ngực khẽ nhói một cái.
“Ừh.” Lauck cảm khái: “Lâu rồi không thấy, anh ta so với trước kia đã thay đổi rất nhiều.”
“A.” Tiêu Bắc hốt hoảng gật đầu nhưng bản thân cũng hiểu, cậu không biết trước kia Lam Minh là như thế nào.
Cổ Lỗ Y ngồi cạnh Tiêu Bắc, khoanh tay hất mặt, tức giận nhìn Lauck chằm chằm, bộ dáng như thế hắn mà dám manh động, nó sẽ lại ném đồ ăn lần nữa.
Tiêu Bắc bế nó lên đùi, hai tay ôm chặt để tránh nó lại đột nhiên nhảy lên, rất không lễ phép. Lauck vừa rồi cũng không làm cái gì, vừa mới gặp không lâu mà.
“Địa linh.” Lam Minh đặt chén trà xuống, có chút khó xử nói: “Bắc Bắc, án này không dễ tra, chúng ta có biết ngọn nguồn lực lượng hắc ám ở đâu đâu.”
“Có thể tìm ra không?” Bắc Bắc lau miệng, bộ dáng vô luận thế nào cũng muốn giải quyết vấn đề này!
Lam Minh thấy cậu tràn đầy sức sống, nhịn không được bật cười. Mặc kệ kiếp trước của cậu là cái gì, lấy thân phận một nhân loại, tính cách Tiêu Bắc tương đối lạc quan, nếu như ngàn năm trước trong những ngày tháng một mình cô đơn phiêu bạt kia có cậu làm bạn, hẳn là sẽ không cô đơn như vậy.
Nghĩ tới đây, Lam Minh lại chậc chậc hai tiếng _ Tiêu Bắc so với cái tên Đại Tế Ti mặt đơ kia đáng yêu hơn nhiều !
Sau khi ăn xong, hai người cùng trở về EX, lại chứng kiến trong phòng khách có rất nhiều sói con. Số lượng sói con bình thường ở EX chỉ từ năm đến mười con, nhưng lúc trong phòng phải có tời ba bốn mươi con. Nguyên một đám ú na ú nu, lớp lông trên người thật dày như muốn chuẩn bị vượt qua mùa đông, mấu chốt là… cả đám đều là bạch lang.
“Oa!” Tiêu Bắc bước nhanh tới, ngồi xuống nhìn. Đám sói con kia cũng nghiêng đầu nhìn cậu, đáng yêu không tả nổi.
“Siêu đáng yêu ha Bắc Bắc?” Phong Tiểu Vũ ôm một con vui vẻ: “Đáng yêu hệt như Sỉ Mị lúc còn bé!”
Bất quá trong phòng ngoại trừ Tiêu Bắc, Tiếu Hoa, chị em nhà họ Phong, những người khác lại là mặt ủ mày chau, ngay cả Lam Minh vừa về cũng như vậy
“Sao lại thế này?” Lam Minh nhíu mày hỏi Khế Liêu.
Khế Liêu mặt mày u ám, lắc đầu: “Chúng đều là sói con mới sinh khoảng một tuần, hiện tại Lang tộc có chút hỗn loạn!”
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc thấy không khí cổ quái, liền hỏi Hi Tắc Nhĩ bên cạnh đang đút sữa cho một con sói con.
“Mấy con sói con này đều đang bị bệnh!” Hi Tắc Nhĩ giải thích cho Tiêu Bắc.
“Cái gì?” Tiêu Bắc kinh hoảng, bế một con lên nhìn: “Đâu giống a, người toàn mỡ, tứ chi cũng bình thường.”
“Bệnh bạch tạng!” Bạch Lâu ngồi xuống, vươn tay chọc một con, tụi nó lại vô cùng ngoan ngoãn, quả thực so với mấy con sói con tinh nghịch bên người Tiêu Bắc trước đó có khác biệt rất lớn.
Khế Liêu giải thích cho Tiêu Bắc: “Bạch lang là một giống có lông trắng, còn những con này là người sói bình thường, do chứng bạch tạng tạo thành !”
“Chứng bạch tạng?” Tiêu Bắc không thể tin được: “Người sói cũng mắc bệnh này sao?”
“Là do trường năng lượng mất ổn định tạo thành!” Khế Liêu lo lắng: “Bắc Bắc, máu của cậu trong tủ lạnh hết rồi, tôi muốn xin một ít, đám sói con này chỉ có thể sống không quá một tuần…”
“A, không sao.” Tiêu Bắc vén tay áo lên: “Có thể lấy 400cc! Những con sói con khác thì sao? Mang đến hết chưa?”
“Tạm thời chỉ có như thế nhưng sau này những con sói con mắc bệnh sẽ càng ngày càng nhiều. Ngoại trừ người sói, còn có rất nhiều Thần Ma cũng đang sinh bệnh, cuối cùng nhân loại cũng sẽ sinh bệnh. Đến lúc đó cho dù ăn cả Tiêu Bắc, cũng không có kết quả!” Long Tước vô cùng lo lắng. Nếu tình hình này cứ duy trì, những Long bảo bảo mới sinh phỏng chừng chỉ có một con đường chết.
“Chúng ta nhất định phải tìm được nguồn năng lượng!” Cảnh Diệu Phong nhìn mọi người: “Sự tình trọng đại!”
“Không sai.” Lam Minh quay đầu nói với Hi Tắc Nhĩ: “Hỏi Lucifer một chút xem, nếu năng lượng mất ổn định, Địa ngục nhất định sẽ nhận ra đầu tiên!”
Sau đó, mọi người chữa trị cho đám sói con trước. Hi Tắc Nhĩ mở cửa địa ngục, tách ra một nhóm nhỏ, quyết định lại du ngoạn Địa ngục một chuyến.