Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 147 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Tiêu Bắc khôi phục năng lực, cũng vui đùa một chập, Lam Minh tóm Cổ Lỗ Y còn đang hí hửng ném cho Khế Liêu, bảo mọi người ra ngoài đợi. Hắn thì cầm tay Tiêu Bắc không chịu buông.



“Anh muốn làm gì?” Tiêu Bắc kinh ngạc, giãy dụa.



Lam Minh có chút buồn cười nhìn cậu: “Cậu muốn làm gì mới đúng? Tôi có nói muốn gì đâu, chỉ định cùng cậu ngươi đi tìm địa linh thôi mà!”



“Địa linh?” Trong đầu Tiêu Bắc bây giờ trống rỗng, dù biết vẫn là Lam Minh cầm tay mình, nhưng cảm giác tựa hồ có chút bất đồng so với trước kia!



“Ừh, nằm xuống.” Lam Minh ấn Tiêu Bắc xuống giường, rồi cũng nằm xuống cùng Tiêu Bắc trên chiếc giường lớn mềm mại. Tiêu Bắc bắt đầu bướcvào trạng thái ý thức, lần này, cậu thuận tiến vào thế giới khác. Nơi cậu đến cũng là phiến cỏ xinh đẹp nọ, chỉ là cảnh sắc bên hồ so với trước kia kém hơn rất nhiều, phiến cỏ xanh mướt đã khô vàng , hoa cũng không thấy một bông nào.



Tiêu Bắc cầm tay Lam Minh, nhìn chung quanh _ không thấy Địa linh đâu, có chút lo lắng.



“Bắc Bắc.” Lam Minh chỉ bụi cỏ cách đó không xa.



Hai người đi qua xem, đều kinh hãi.



Trên mặt đất là rất nhiều địa linh đang nằm, trên người đầy những đốm đen, tình trạng giống như đám sói con bị mắc chứng bạch tạng. Nhóm Địa linh môn đang hấp hối, bộ dáng không khác đã chết bao nhiêu.



Tiêu Bắc nhíu mày, ngồi xuống kiểm tra chúng, vừa hỏi Lam Minh: “Có thể cứu không?”



“Hẳn là được!” Lam Minh nâng một con có đầu lớn nhất dậy: “Bắc Bắc, dùng cách vừa rồi cứu đám sói con trị cho chúng.”



“Lúc nãy là do năng lực của tôi bị nhiễu loạn…”



“Không, cậu vốn có năng lực này!” Lam Minh nói rất chắc chắn, đè chặt vai Tiêu Bắc: “Cậu phải tin tưởng, năng lực trị thương của cậu cũng mạnh không kém năng lực cảm ứng của cậu đâu!



Tiêu Bắc nghe xong, gật đầu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt Địa linh, nghĩ _ mau khoẻ lại đi!



Nói cũng lạ, sau khi Tiêu Bắc vừa sờ như vậy, bớt đen trên người địa linh biến mất hơn nửa, ngực cũng bắt đầu phập phồng, tựa hồ có hô hấp.



Lam Minh nhìn Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, ngay lúc này mau thanh tẩy!”



“Tôi?” Tiêu Bắc chỉ chỉ bản thân, bắt đầu nhìn quanh tìm dao, không có máu thì thanh tẩy như thế nào.



“Không cần! Với lại bây giờ cậu cũng không phải thật thể sao có thể chảy máu được.” Lam Minh nghiêm túc nói với Tiêu Bắc: “Khống chế bản thân, sau đó kêu gọi lực lượng cường đại! Bất quá phải nhớ kỹ, cậu là Tiêu Bắc, không phải người khác!”



Tiêu Bắc ngẩn người một chút, lại nghĩ tới tới thường ngày Lam Minh hay nói ghét vị Đại Tế Ti kia và thích mình.



Có chút xấu hổ cúi đầu, Tiêu Bắc nhắm mắt lại, nhanh chóng lắc những cảm xúc và những thứ loạn thất bát tao khiến mình bối rối ra khỏi đầu, bắt đầu thanh tẩy cho nhóm địa linh.



Nương theo kí ức, Tiêu Bắc cố gắng nhớ lại sơn cốc xinh đẹp tựa như thiên đường, hy vọng nước sẽ trong lại, những vật có sinh mệnh sẽ hồi sinh, nhóm địa linh cũng sẽ có thể khỏe mạnh lại.



Theo tưởng tượng của Tiêu Bắc, khung cảnh xung quanh cũng dần thay đổi… Hoa cỏ héo rũ dần biến thành màu xanh, bớt đen trên người địa linh cũng mờ dần.



Hai người vui mừng nhìn nhau, Tiêu Bắc vỗ vỗ một địa linh, nó chậm rãi tỉnh lại, những thứ khác địa linh cũng từ từ ngồi dậy.
Qua cầu đi thêm một hồi, sau khi qua một chỗ ngoặt, ngẩng lên… trên sườn núi có một biệt thự nhỏ.



“Hẳn là chỗ đó!” Tiêu Bắc thấy cuối cùng cũng tìm đúng nơi, vui mừng, muốn đi nhanh một chút. Nhưng còn chưa đi được hai bước, dưới chân dẫm lên một cái bẫy bị cỏ che khuất…



“A!”



Tiêu Bắc ngã xuống, Lam Minh nhanh tay túm lấy cổ áo cậu, đồng thời bốn phía vang lên tiếng “Sưu sưu”.



Lam Minh ôm lấy Tiêu Bắc, Khế Liêu kéo Tiếu Hoa, mọi người nhanh chóng tránh đi… từ trong rừng có vô số mũi tên bắn ra.



Mọi người một đường vừa tránh vừa né, lông tóc vô thương vượt qua đoạn đường này. Quay đầu nhìn lại, trên cả con đường đều là bẫy đã bị phá, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.



“Ai lại bày nhiều bẫy như vậy, rất nguy hiểm!” Tiêu Bắc nhíu mày: “Nếu người bình thường lạc đường sơ ý đi vào hoặc đứa trẻ nào chạy tới đây chơi, không phải đều sẽ chết oan sao?”



“Có thể thấy được người bên trong rất không hoan nghênh chúng ta.” Sphinx chậm rì rì bước tới: “Bất quá lại nói, loại này cơ quan có chút quen mắt.”



“Theo tôi được biết…” Lam Minh đột nhiên mở miệng: “Kẻ sẽ làm những thứ này, xuất thân từ bộ tộc tà ác cổ đại, biết rất nhiều chuyện lại thích đùa dai, còn thích làm bẫy, thật là có một người!”



“Ai?” Tiêu Bắc tự nhủ nhiếp ảnh gia kia chẳng lẽ cũng là Thần Ma hay là người quen cả Lam Minh? Cầu trời là bạn đừng là địch, bất quá ngẫm lại lại cảm thấy không thể nào, bộ tộc tà ác mà.



“Nếu là người quen thì không phải rất tốt sao.” Khế Liêu nói: “Đỡ rắc rối.”



“Người kia…” Lam Minh có chút muốn nói lại thôi: “Nếu thật là cái tên tôi biết kia… tôi cũng không muốn đi cầu hắn.”



“A?” Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn.



“Hy vọng không phải.” Lam Minh lắc đầu, ý vị thâm trường nhìn Tiêu Bắc.



Không mất bao lâu, mọi người tới trước biệt thự, thứ đầu tiên đập vào mất chình là một cái huy hiệu to đùng ngay giữa cổng.



Cái huy hiệu này rất kỳ quái, một cái đĩa tròn lớn, chính giữa treo một cái đầu lâu cừu, xung quanh vẽ đầy các ký hiệu cổ quái.



“Quả nhiên là hắn.” Sphinx nhíu mày.



“A?”



Mọi người còn đang thắc mắc là ai thì sau lưng vang lên tiếng người nói chuyện… tiếng kêu kia ngoại trừ ngạc nhiên thì còn… nói thế nào nhỉ, quái quái.



Quay lại, Tiêu Bắc lập tức hiểu vì sao lại cảm thấy quái.



Trong một thoáng, mọi người cũng sửng sốt.



Cổ Lỗ Y đột nhiên che miệng lại, “Phốc” một tiếng phì cười, mọi người cũng dở khóc dở cười, bởi vì ‘người’ vừa lên tiếng phía sau bọn họ, không phải một người, nhìn cái sừng thì kia phải nói là _ một con cừu bự!